Chương 35: (Vô Đề)

Lại một thứ bảy, thời tiết trong xanh quang đãng.

Trần Việt thức dậy sớm nấu cháo trắng, hôm nay anh sẽ đưa Mạnh Quân đi xem ruộng bậc thang lần trước, nhân tiện ăn bữa ăn dã ngoại. Anh chuẩn bị bắp bò luộc với nước chấm, gà xé chua ngọt; bắp, khoai lang luộc, xôi khoai môn, nấm tùng nhung tươi, dưa chuột, cà chua bi cùng đào vàng, thanh mai và nho, được đựng trong các loại hộp bảo quản theo từng loại.  

Mạnh Quân rửa mặt xong, đi qua sân, nhìn thấy Bách Thụ bước ra cửa, bèn hỏi: "Đi sớm vậy ạ?"

Bách Thụ nói: "Cuối tuần đi Nhược Dương chơi hai ngày."

Mạnh Quân hỏi: "Chị Lí Đồng đang ở ngoài cổng ạ?"

"Ừ."   

Qua khóe mắt, Trần Việt nhìn thấy bóng dáng Mạnh Quân chạy ra ngoài, đứng ở cửa hông gọi: "Lí Đồng, ngày mai về mua trà sữa cho em nha, thêm yến mạch và đậu đỏ. Em chuyển tiền WeChat cho chị." 

"Một ly trà sữa tiền bạc gì chứ?"

"Vậy lần sau em mời chị ăn khoai tây nướng."

Tiếng dép lê của cô đến gần, Vân Đóa nằm bò trên ngưỡng cửa kêu meo meo. Ánh nắng rực rỡ bị che lại, Mạnh Quân bước vào, Trần Việt vừa mới chuẩn bị xong đồ ăn cho chuyến đi.

"Thật phong phú, bây giờ ăn được không anh?" Giọng cô như reo.

Trần Việt nghiêng cằm chỉ cháo trắng, trứng luộc và dưa cải trên bàn, nói: "Đồ ăn sáng ở đằng đó."

Mạnh Quân múc cháo, nhìn thấy hai chồng hộp đựng thức ăn xếp ngay ngắn, nói: "Anh vẫn còn hơi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế giống lúc trước."

Trần Việt: "Lúc trước anh thế nào?"

Mạnh Quân vốn chỉ là thuận miệng nói, bị anh hỏi vậy, há hốc miệng, nhưng không cách nào nhớ lại được ví dụ cụ thể: "Dù sao thì, hình như có cảm giác như vậy, hồi đi học."

Trần Việt húp cháo, nói: "Hồi đi học, chắc là em không có ấn tượng gì về anh."

Mạnh Quân: "Có."

Trần Việt nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc, muốn nghe cô nói.

Mạnh Quân lục lọi trong đầu, từ từ nhớ lại: "Cảm thấy anh rất yên tĩnh, không thích nói chuyện, không gây phiền hà cho người khác, cũng không dính đến chuyện thị phi. Rất đẹp trai, học giỏi thì không cần phải nói. À, không biết tại sao, khi đó anh mang đến cho em cảm giác là một người rất nguyên tắc, nhưng tại sao thì em không nhớ. Dù sao cũng là một người tốt. Còn có, có lần nhìn vào mắt anh, ánh mắt rất sạch sẽ.

Em còn nghĩ, woa, quả nhiên đôi mắt đúng là cửa sổ của tâm hồn." 

Trần Việt: "Lần nào?"

Mạnh Quân nói: "Chính là lần anh chuyển sách cho em, em đưa khăn giấy cho anh, anh liền nhìn em. Em nhớ rất rõ."

Khóe môi Trần Việt khẽ cong lên, hóa ra trong lòng cô mình cũng từng có hình ảnh đẹp đẽ như thế.

"Chỉ nhìn đúng một lần đó, toàn bộ thời gian còn lại anh đều phớt lờ không để ý tới em."

Anh giải thích: "Khi đó còn nhỏ, vừa đến nơi xa lạ, không biết cách giao tiếp với người khác, dễ căng thẳng."

"Bây giờ chẳng phải cũng vậy ư, lần trước em kéo tay anh, anh làm gì mà căng thẳng dữ vậy? Sợ em ăn anh sao?" Cô đang nói về lần nắm tay qua lớp màn kia, lại ranh mãnh nói: "Hơn nữa, cho dù em muốn ăn anh, anh sẽ thế nào chứ, bạn học Trần Việt?"

"…" Trần Việt không nói gì, nghĩ đến một số hình ảnh khác, nụ cười liền trở nên ngại ngùng, quay mặt đi, nhìn thấy ánh nắng trong sân càng rực rỡ hơn.

Cả hai ăn sáng xong, cho mèo ăn, lúc xuất phát Mạnh Quân nói: "Em muốn mang theo đàn."

Trần Việt buộc hộp đàn guitar vào yên sau xe máy, trước khi lên xe, anh lấy từ trong túi ra một món đồ màu sắc rực rỡ, cài lên tóc cô.

"Cái gì vậy ạ?" Mạnh Quân đưa tay sờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!