Chương 30: (Vô Đề)

Mạnh Quân ngồi xổm ở bậc thềm rửa rau, rửa được một lúc, hai tay nổi lên mặt nước, cô giơ lên nhìn: "Tớ quên mua kem dưỡng tay, khăn mặt cũng dùng hết rồi."

Trần Việt: "Ngày mai dẫn cậu đi mua."

Mạnh Quân nói, giọng chua lòm: "Không thèm cậu dẫn đi. Nơi này của cậu không bình thường, đi đâu cũng đụng phải bạn học, lỡ như ngày mai lại gặp phải bạn cấp hai của cậu thì sao."

Trần Việt cười: "Ngày mai gặp ai cũng mặc kệ bọn họ, có được không?"

Mạnh Quân liền im thít.

Trần Việt nói thêm: "Bạn bè ở quê tớ chỉ có mấy người này, không còn ai khác."

Mạnh Quân lại cảm thấy trong lòng hết đỗi khó chịu, nghĩ đến anh ở ngay tại chính nơi mình sinh ra mà chỉ có đôi ba người quen biết, lật đật chuyển chủ đề: "Cậu còn liên lạc với nhóm Lý Tư Tề và Dương Khiêm không?"

Trần Việt: "Còn, có kể với cậu rồi đó. Lúc học cao học thường xuyên gặp nhau, sau này đi làm rồi không còn thuận tiện như vậy, thỉnh thoảng gọi điện thoại."

Mạnh Quân rửa bí đỏ, hỏi: "Hà Gia Thụ thì sao?"

Trần Việt nhìn cô: "Cũng có liên lạc."

"Tớ vẫn luôn tò mò, làm thế nào mà hai cậu lại trở thành bạn thân như thế? Tính cách hoàn toàn không giống nhau."

Trần Việt xé nấm bào ngư, nói: "Làm bạn bè, không cần tính cách giống nhau, chỉ cần tình cảm đủ chân thành là được."

"Cũng phải." Mạnh Quân không nói tới người kia nữa, cũng bắt chước theo anh xé nấm, vừa len lén hỏi: "Này, Miêu Doanh thích cậu đúng không?"

"Không biết." Trần Việt nhìn rổ rau, lấy mấy chiếc nấm mà cô xé còn lớn ra xé lại một lần nữa. Mạnh Quân nhìn thấy liền học anh xé nhỏ hơn. Cô cân nhắc một lúc, tìm giọng điệu thật thoải mái: "Trần Việt, cậu đã từng yêu bao giờ chưa?"

Trần Việt đặt bí đỏ đã rửa sạch lên kệ, lúc anh xoay lại, ánh mắt rơi trên gương mặt cô: "Cậu đổi tên thành Mạnh Hiếu Kì đi."

Mạnh Quân: "Đây không phải hiếu kì, cái này gọi là quan tâm."

Trần Việt nói: "Sao lại quan tâm? Tớ nói không có, cậu và tớ…" Ánh mắt giao nhau, lời nói trở thành: "… tìm một người cho tớ ư?"

Mạnh Quân không nói gì, tim đập thình thịch, cảm thấy đây không phải là câu ban đầu anh muốn nói.

Trần Việt cúi đầu bóc đậu hà lan, không bình tĩnh được như bên ngoài.

Mạnh Quân vừa định nói gì đó, mấy người kia từ trong nhà đi ra.

Trần Việt hỏi: "Không chơi thêm một lát nữa hả?"

Miêu Doanh nói: "Tớ đã bàn với A Khâu, nấu nướng mất rất nhiều thời gian, không thể để cậu và khách làm được, mọi người cùng nhau làm đi."

Làm "khách" Mạnh Quân nhanh nhẹn đứng lên, nhường công việc rửa rau lại cho hai cô gái, hai chàng trai còn lại cũng bắt tay vào sơ chế thịt cá.

Mạnh Quân thảnh thơi an nhàn, quay vào nhà xáo bài tự chơi một mình. Không biết Trần Việt cũng đi vào tự bao giờ, thấy cô chơi một mình liền nói: "Cậu muốn chơi bài thì để tớ tìm thêm người."

"Đừng." Mạnh Quân đưa tay ngăn cản, ngón trỏ vô tình đụng trúng ngón út đang vịn mép bàn của anh. Ánh mắt hai người giao nhau, đồng thời dịch ngón tay ra.

"Tớ không thích chơi bài. Có điều cậu vào rồi, trò này chỉ cần hai người chơi là đủ."

Trần Việt ngồi xuống đối diện cô, hỏi: "Trò gì?"

Mạnh Quân xáo bài, rút ra một tấm, nói: "Đến lượt cậu!"

Trần Việt rút đại một tấm, mở ra, là 10 cơ.

Mạnh Quân cười tủm tỉm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!