Chương 23: (Vô Đề)

Từ Giang Tùng nói: "Tiểu Lan, cô chơi trống rất có cá tính đó!"

Tiểu Lan hất cằm: "Đương nhiên."

Trần Việt kề đến gần Mạnh Quân, nói nhỏ: "Chọn nói thật, nếu chọn mạo hiểm mà cậu không muốn thực hiện, cậu không ăn nổi mấy quả ớt kia đâu."

Mạnh Quân lườm anh một cái, nói: "Mạo hiểm."

Trần Việt nhìn cô, không nói gì.

Lí Đồng lập tức cứu nguy: "Mạnh Quân hát cho bọn này nghe một bài đi."

Tiểu Trúc lên tiếng phản đối: "Ca hát thì có gì mà mạo hiểm chứ?"

Thế là Tiểu Lan nói: "Hôm nay, Từ Giang Tùng là nhân vật chính, cô ôm anh ấy một cái đi."

Tiểu Trúc châm lửa: "Hôn còn tạm được, vừa rồi hai người Lí Đồng cũng hôn rồi đó, đã chơi là phải chơi lớn —" 

Mạnh Quân muốn phản bác lại, nhưng không muốn phá hỏng bầu không khí vui vẻ của mọi người, cũng không muốn làm Từ Giang Tùng xấu hổ, bèn giơ tay lên vờ ra vẻ đầu hàng, cười nói: "Tôi có thể hân hạnh được phép nếm thử bảo vật ớt cựa gà của thị trấn Vân Nam không!"

Lí Đồng bật cười: "Bảo vật thị trấn gì chứ? Nói nhảm."

Bách Thụ nói: "Mạnh Quân, em là người Hàng Châu đúng không? Ớt trong lọ là giống ớt đặc biệt ở nơi này, cay lắm, em đừng ăn đến phát khóc đó."

Mạnh Quân vỗ nhẹ bàn: "Anh nói vậy, em càng muốn khiêu chiến!"

Từ Giang Tùng lè lưỡi: "Tôi cũng không dám ăn, cô dám ăn hả? Bảo trọng nha đồng chí. Mớ ớt này của Bách Thụ rất cay, cay hơn mấy loại trên thị trường nhiều."

Mạnh Quân nói: "Tôn chỉ của em chính là, dẫu biết rằng trên núi có hổ, vẫn một đường hướng có hổ mà lên. Mời ớt cựa gà lên!"

(*) Câu gốc "Minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành": nghĩa là biết nguy hiểm mà vẫn mạo hiểm, dám chấp nhận rủi ro, không sợ hãi.

Từ Giang Tùng vỗ tay: "Tán thưởng em."

Đinh Miên Miên chọn ba quả ớt tương đối ngắn và nhỏ để vào trong đĩa, bưng đến trước mặt cô.

Tiểu Trúc la ó: "Không được nuốt chửng nha, phải nhai đó."

Suốt cả quá trình, Trần Việt không nói lời nào, chỉ nhìn Mạnh Quân.

Mạnh Quân cầm một quả đưa lên miệng, vị cay nồng xộc lên mũi khiến cô tứa nước miếng. Cô liều chết nhét quả ớt vào miệng, nhai vội hai cái, khuôn mặt lập tức nhăn tít lại, toàn thân bứt rứt đứng ngồi không yên. Cô lật đật nuốt quả ớt xuống, cảm giác bỏng rát lập tức tràn ra khắp cổ họng. Cô tưởng đến đây là hết rồi, nào ngờ vừa rồi mới chỉ là châm lửa kích hoạt ngòi nổ, tiếp theo sau là một dây pháo nổ tung, cảm giác nóng rát bùng nổ trong miệng, đầu óc tê dại đờ đẫn vì cay.     

Cô quáng quàng chộp lấy ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lại nốc thêm mấy ngụm nước vẫn cay đến nước mắt đầm đìa.

Trong đĩa còn lại hai quả.

Trần Việt đưa mắt nhìn Bách Thụ, Bách Thụ hiểu ngay, lập tức nói: "Thế này đi, Mạnh Quân, em đến từ vùng không ăn cay, em tìm trên bàn xem ai ăn giúp em cũng được."

Mạnh Quân vốn định gắng gượng ăn tiếp hai quả còn lại, nhưng cô quả thật không xong rồi, đầu óc lơ ngơ quay mòng, môi lưỡi như bị lửa đốt. Cô há hốc miệng ra sức đớp không khí, nước mắt giàn giụa nhìn Trần Việt, thè lưỡi ô oa nói: "#$%&#@…"

Tiểu Trúc đâm ngang: "Còn được quyền nhờ giúp…" Cô ta còn chưa nói xong, Trần Việt đã nhanh chóng lấy hai quả ớt còn lại cho vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống.

Vị cay ập tới, nét mặt Trần Việt cứng đờ, khẽ há miệng hít một hơi thật sâu. Một lúc sau, anh chống tay lên bàn, cúi đầu gồng mình chịu đựng, hai má đỏ bừng, trán tứa mồ hôi.

Mạnh Quân đã sớm bị cay đến mặt mũi đờ đẫn, đầu lưỡi thè ra, không ngừng hít nước mũi. Ngực nóng bừng như lửa đốt, cô ôm ngực cúi gập người.

Trần Việt hạ giọng hỏi: "Trong văn phòng của cậu còn sữa không? Sữa giải cay."

Trước đó Mạnh Quân đã mang sữa đến trường, vội vàng gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!