Chương 19: (Vô Đề)

Sáng sớm lúc Trần Việt đi ra cửa trời vẫn còn mờ tối, Mạnh Quân một thân trang phục thể thao đứng trong sân đợi anh. Cô đứng trong màn sương mờ ảo, giống như một cây non mới nhú.

Trần Việt thoáng ngạc nhiên, hỏi: "Tớ đánh thức cậu sao?"

Mạnh Quân lắc đầu: "Không có. Hôm nay tớ không có tiết, muốn đi theo cậu lên núi cho biết."

Anh còn chưa trả lời, cô tựa như sợ anh không đồng ý, lật đật bổ sung thêm: "Tớ đến nơi này lâu như vậy, nhưng ngoại trừ trường học, tớ chưa từng đi đến những nơi khác bao giờ. Lần trước lên núi lại gặp phải mưa to, không nhìn thấy được gì."

Trần Việt thuận theo lời cô, hỏi: "Cậu muốn nhìn thấy gì?"

Mạnh Quân nghẹn ngang: "Hở…"

Trần Việt xoay người quay trở vào nhà.

Trên gác xép, con mèo báo kêu "meo meo" tựa như còn ngái ngủ. Lúc đi trở ra, Trần Việt cầm theo một chiếc áo khoác nam màu xanh đậm đưa cho cô: "Trên núi lạnh."

Mạnh Quân ôm chiếc áo dày cộp đuổi theo anh, thắc mắc: "Vậy còn cậu?"

"Trên xe có."

Mạnh Quân nhớ tới chuyện lần trước, chủ động thú nhận: "Thật ra áo của cậu không hề hôi chút nào, tớ cố ý nói như vậy."

Trần Việt: "Tớ biết."

Mạnh Quân không biết anh muốn nói "áo anh không hôi" hay "biết cô cố ý", nhưng cũng không hỏi cặn kẽ.

Bước ra cổng, gặp Bách Thụ đang đề máy xe ba gác chuẩn bị rời đi, anh ấy nói với Trần Việt: "Ngày mốt, Tiểu Trang bên bộ phận tín dụng của ngân hàng sẽ xuống, cậu cố gắng bớt chút thời gian đi với anh." 

Trần Việt: "Dạ."

Bách Thụ vừa quay đầu xe, bỗng vỗ trán: "Suýt chút nữa quên mất, tuần sau là Từ Giang Tùng hết thời hạn tình nguyện, sẽ rời đi đúng không?"

Trần Việt: "Dạ."

Bách Thụ nhíu mày: "Hình như Lí Đồng có bảo mọi người sẽ cùng nhau ăn bữa cơm chia tay thì phải?"

Trần Việt: "Dạ."

Bách Thụ gật đầu: "Vậy nay mai gì đó tìm một buổi tối mọi người đều có thời gian rảnh."

Trần Việt nói: "Anh cứ sắp xếp đi."

Mạnh Quân ngồi lên ghế phụ của xe van, kéo dây an toàn, hỏi: "Từ Giang Tùng sắp đi rồi, khi nào thì giáo viên thể dục mới mới đến?"

Đèn xe rọi vào con đường núi mờ tối, Trần Việt thả phanh tay, đánh vô lăng: "Cuối tuần này."

Ngoài cửa sổ, bầu trời phía đông le lói ánh ban mai, Mạnh Quân làm phép tính thầm trong đầu: "Còn tám tuần năm ngày nữa tớ cũng sẽ đi, đến lúc đó cũng sẽ làm tiệc chia tay tớ sao?"

Trần Việt chăm chú nhìn con đường hun hút phía trước, tựa như không nghe thấy, một lúc sau mới đáp: "Ừm."

Mạnh Quân buột miệng nói đùa: "Trần Việt, cậu có lưu luyến, không nỡ để tớ đi không?"

Trần Việt không trả lời. Xe van đột ngột rẽ ngoặt, ra khỏi thị trấn. Anh hết đỗi nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của cô, cũng muốn vờ ra vẻ thản nhiên mà trả lời, nhưng rốt cuộc vẫn không có cách nào để những câu bông đùa thốt ra khỏi miệng, thế là thôi.

Mạnh Quân thoáng hụt hẫng, tựa đầu vào cửa sổ nhìn những ngọn núi chạy dài mải miết phía xa xa. Trong mắt anh, phải chăng cô cũng chỉ là ngọn núi con sông anh tình cờ lướt qua trên đường như những tình nguyện viên đến rồi đi kia? Nghĩ vậy, cô thấy lồng ngực mình như bị đè nén, ép chặt.

"Đến lúc đó, có lẽ tớ sẽ không nỡ rời xa nơi này," cô tự nói với chính mình, "học trò của tớ, có lẽ tớ sẽ quay trở lại thăm bọn chúng."

"Sẽ không." Trần Việt buột miệng thốt ra những lời trong lòng, đến bản thân anh cũng cảm thấy có đôi chút bất ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!