Mạnh Quân và Trần Việt nhất loạt quay đầu lại, nơi khúc quanh cuối con đường mòn, vó ngựa phi như bay, người xà ích vung roi, thùng xe được kéo theo phía sau hiện ra. "Cô Mộng Mộng!" Một cô bé nhảy khỏi chiếc xe ngựa đang chạy, cơ thể lảo đảo, không kịp đợi đứng vững đã lao nhanh về phía cô.
Là Tây Cốc.
Tiếng móng ngựa vẫn còn đang gõ lóc cóc xuống mặt đường đằng xa, nhưng những đứa trẻ tựa những hạt châu trong xâu chuỗi đã lần lượt phóng xuống, chạy như bay về phía bọn họ, người đánh xe lập tức ghìm cương.
Dưới bầu trời trong vắt, bảy tám đứa trẻ dùng hết tốc lực chạy về phía Mạnh Quân. Tây Cốc băng băng chạy trước, không thắng lại mà nhảy phóc lên xe ba gác, Mạnh Quân vội đưa tay ra đỡ cô bé theo bản năng. Đứa trẻ bổ nhào vào lòng cô: "Cô Mộng Mộng, cô đi đâu vậy?"
Mạnh Quân nghe thấy lòng mình xáo động, mấp máy môi không thốt nên lời. Mấy đứa trẻ phía sau cũng trờ tới, ríu rít như bầy chim sẻ:
"Cô Mạnh ơi, cô phải đi sao?"
"Cô đừng đi được không?"
"Có phải cô giận bọn em không ạ?"
Mạnh Quân không kịp trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào, Tây Cốc dúi vào tay cô một quả dưa lưới nhỏ. Quả dưa nằm trong lòng bàn tay Mạnh Quân trĩu nặng. Đôi mắt cô bé đỏ hoe, ngân ngấn nước: "Lúc trước cô đã nói sẽ ở lại nơi này với bọn em ba tháng, bây giờ chỉ mới vừa hơn một tháng, cô Mộng Mộng, cô không thích bọn em phải không?"
Mạnh Quân bối rối, vội nói: "Tây Cốc, cô rất thích em, thật đó."
"Vậy sao cô lại đi ạ?" Bạch Diệp đứng bên cạnh xe ba gác, sốt ruột đưa tay lay góc áo của Mạnh Quân.
Mạnh Quân quay đầu lại nhìn cô bé: "Cô…"
"Cô nói không đi nữa." Thành Hạo Nhiên đột nhiên tự đưa ra chủ ý, trèo lên xe xách hành lý của Mạnh Quân: "Cô ơi, em chuyển về trường cho cô ạ." Đổng Bằng và mấy cậu nhóc khác như bầy ong vỡ tổ chen nhau giành lấy chiếc vali.
"Ơ —" Mạnh Quân tự nhận mình nhanh mồm nhanh miệng, nhưng giờ phút này đến một câu rõ ràng cô cũng không nói được, ánh mắt tìm Trần Việt cầu cứu. Trần Việt dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn về phía xe ngựa. Bên kia, Long Tiểu Sơn, Dương Lâm Chiêu, Lưu Tư Thành đang đùn đẩy trốn phía sau thùng xe. Dương Lâm Chiêu là người đầu tiên phát hiện ra Mạnh Quân đang nhìn sang bên này, quýnh quíu hô to: "Chào cô Mạnh!"
Mạnh Quân vội vàng bước xuống xe đi qua. Dương Lâm Chiêu thấy vậy lập tức lôi Long Tiểu Sơn và Lưu Tư Thành ra khỏi chỗ nấp. Long Tiểu Sơn luống cuống nhìn cô, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng đã khóc một trận trước khi đến đây.
Mạnh Quân vội hỏi: "Cô hiệu trưởng la rầy em sao?"
Cậu thiếu niên lắc đầu, không lên tiếng.
Mạnh Quân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, làm cô lo lắng. Cô đã nói với cô hiệu trưởng, chuyện không liên quan đến em. Là cô…"
Long Tiểu Sơn vẫn cúi gằm mặt không nói gì, trái lại Lưu Tư Thành rụt rè lên tiếng: "Cô Mạnh, là em ăn nói thô lỗ với Tiểu Sơn trước, em không có cố ý mắng mẹ bạn ấy, chỉ là buột miệng nói ra trong lúc tức giận. Em đã xin lỗi bạn ấy, bọn em đã làm lành và thân thiết lại với nhau như trước rồi ạ. Cô đừng đi được không?"
Lưu Tư Thành đã nói xong mà Long Tiểu Sơn vẫn không hé môi nửa lời, Dương Lâm Chiêu đẩy cậu bé mấy lần nhưng cậu bé cứ kín bưng như hũ nút sống chết không lên tiếng.
Dương Lâm Chiêu cuống quýt, thu hết dũng khí nói: "Cô Mạnh, nếu cô muốn mắng thì hãy mắng em, Long Tiểu Sơn là anh em của em, thấy cậu ấy tủi thân trốn trong góc khóc, em mới bộp chộp làm bậy, không liên quan gì đến cậu ấy. Em đi tìm cô gây sự, cậu ấy còn định đánh em. Cô Mạnh, Tiểu Sơn thích cô lắm, thật đó ạ. Cô đừng đi được không. Cô mà đi rồi, sau này cậu ấy sẽ không làm bạn với em nữa.
Kỳ thật…" Cậu bé kìm nén một lúc, rồi hùng hổ nói: "Em cũng rất thích cô, nhưng cô… hung dữ quá!"
Mạnh Quân sững người nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng dáng vẻ luống cuống sau khi trút hết những lời trong lòng bằng giọng nói hết đỗi chân chất thật thà của Dương Lâm Chiêu, rồi nhìn sang khóe môi mím chặt nhưng hàng mi không ngừng run rẩy của Long Tiểu Sơn. Cô bỗng nhiên không còn nghĩ ngợi bất cứ thứ gì nữa, chỉ cảm thấy mình phải nói ra câu nói kia. Cho dù bây giờ có rời đi, cô cũng nhất định phải nói.
Vì vậy cô lập tức cất lời: "Xin lỗi Tiểu Sơn, cô không nên đối xử với em như vậy. Cô biết rõ em không phải là một đứa trẻ như thế, cô sai rồi, là cô đã vô cớ nổi giận với các em. Em hãy tha lỗi cho cô."
Long Tiểu Sơn sững người, Dương Lâm Chiêu cũng ngây người sửng sốt.
Nắng hè trải vàng con đường làng yên ả. Có tiếng gió thổi lao xao trên ngọn cây.
Mạnh Quân cố nở nụ cười, nhưng khóe môi méo xệch, cô chớp mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Có một câu Dương Lâm Chiêu nói rất đúng, cô không phải là một cô giáo tốt. Suýt chút nữa đã dạy hư mấy đứa."
Đôi môi Long Tiểu Sơn run rẩy, nhưng không phát ra tiếng.
Dương Lâm Chiêu lập tức nói: "Không phải đâu, có nhiều lúc cô tốt lắm, thật đó, cô đừng khóc mà. Úi úi úi, mắt cô đỏ rồi."
Mạnh Quân hạ giọng: "Khóc cái đầu em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!