Sáng hôm sau lúc Mạnh Quân thức dậy, cổ chân quả thật đã không còn sưng nữa, bắp chân mặc dù hơi ê ẩm nhưng cũng không có gì nghiêm trọng, hoàn toàn có thể đi lại bình thường. Nghe thấy trong sân có tiếng động, cô lập tức chạy tới bên cửa sổ, là Bách Thụ đang chuẩn bị xuống thôn. Bách Thụ nhìn thấy cô liền đưa tay lên vẫy.
"Meo meo ~ ~" nhánh cây lựu vang lên tiếng sột soạt, con mèo báo uyển chuyển phóng mình nhảy xuống nhẹ như ru.
Trần Việt từ trong nhà đi ra. Anh mặc áo phông trắng rộng rãi cùng chiếc quần màu xám, bưng cái bát sứ đựng thức ăn cho mèo bước xuống ngồi xổm bên bậc thềm. Con mèo nhỏ đi tới, liếm tay Trần Việt, vùi đầu vào bát bắt đầu nhấm nháp bữa sáng.
Trần Việt cũng không rời đi, ngồi xổm tại chỗ, ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu nó.
"Chậc chậc," Mạnh Quân tặc lưỡi: "Cậu nuôi nó bao lâu rồi?"
Trần Việt ngẩng đầu nhìn cô: "Ba tháng."
Sáng sớm, ánh mặt trời từ phương đông chiếu xiên qua khoảng sân nhỏ của tứ hợp viện rọi sáng bừng gian gác xép của Mạnh Quân, nhưng mé nhà Trần Việt lại khuất trong bóng râm.
Trần Việt nhìn thấy cô mồn một, nhưng cô lại không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, tựa như có những dải lụa vàng óng ả dệt từ trời buông rủ xuống mặt sân.
"Chân tớ hết sưng rồi. Phương thuốc hôm qua của cậu hiệu nghiệm lắm." Mạnh Quân cất giọng hoạt bát, bàn chân còn không ngừng ngọ nguậy trong dép lê.
Trần Việt mỉm cười: "Vậy thì tốt."
Mạnh Quân ngẫm ngợi một lúc, lại bổ sung thêm: "Nhưng chân của tớ vẫn còn hơi đau."
Trần Việt nói dịu dàng: "Không sao, hai ngày nữa sẽ khỏi."
Mạnh Quân dùng ngón tay khượi khượi bệ cửa sổ, đợi một hồi mới đánh tiếng hỏi "mồi": "Vậy cậu có còn đưa tớ tới trường không?"
Trần Việt lại ngẩng đầu lên: "Có."
Ra cửa, hôm nay anh đi xe điện ba bánh, cô thuần thục leo lên ngồi yên vị vào chỗ của mình, nhìn thấy chiếc xe gắn máy bên cạnh, đột nhiên nảy ra ý tưởng, giọng hồ hởi: "Cậu có thể dạy tớ chạy xe máy được không?"
Trần Việt nói: "Rất dễ học. Biết đi xe đạp sẽ đi được xe máy."
Im lìm mấy giây.
Mạnh Quân ngúc ngắc: "Tớ không biết đi xe đạp."
Lần này, Trần Việt quay đầu lại nhìn cô: "Cậu không biết đi xe đạp sao?"
Mạnh Quân cảm thấy bị khinh thường: "Tại sao nhất định phải biết đi chứ?"
Trần Việt suy nghĩ một lúc, bỗng bật cười: "Cũng phải, tay chân cậu quả thật phối hợp không mấy nhịp nhàng."
Anh không thường cười thoải mái thế này, như mặt trời tỏa nắng, Mạnh Quân chăm chú ngắm nhìn một lúc, lại ngồi thẳng dậy, phản bác: "Ai không nhịp nhàng? Nói cứ như cậu đã từng nhìn thấy tớ chơi thể thao rồi vậy."
Cô đã quên.
Trần Việt chỉ nhắc hai chữ: "Quần vợt."
Lúc này Mạnh Quân mới nhớ ra hồi năm nhất cả hai bọn họ đều học quần vợt, song cô không còn nhớ anh đã từng dạy cô cách cầm vợt đón bóng, tất cả đều đã là quá khứ: "Đó là do tớ không nghiêm túc học thôi."
Trần Việt nói một cách thấu tình đạt lý: "Là vậy."
"…" Mạnh Quân nghe sao cũng cảm thấy mấy lời này của anh có gì đó không bình thường, hỏi dọ: "Ý cậu muốn nói tớ không phải là học sinh ngoan ngoãn hiếu học đúng không?"
Đúng vậy mà, lúc làm giáo viên thì hung dữ với học sinh; lúc làm học sinh thì hung dữ với giáo viên, còn cầm bóng nện anh.
Trần Việt khởi động xe: "Lúc cậu làm học sinh, cũng giống lúc làm giáo viên."
"Bốp!" Mạnh Quân phát nhẹ một cái vào lưng anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!