Chương 7: Thực hiện nghĩa vụ

Vừa ăn cơm, trong lòng Mộ Thu Từ cũng càng lúc càng nhiều nghi vấn. Nhìn tình hình trước đó, cô còn tưởng quan hệ giữa Lục Y Vũ và nguyên chủ rất tệ cơ.

Nói thế nào nhỉ, lúc trước ở bệnh viện, cô không làm gì cả, ít nhất là không có hành động gì quá đáng... Ừm, có lẽ ở thế giới này, một Alpha mà làm thế với một Omega thì đúng là hơi quá thật?

Dù thế nào đi nữa, hành động của Lục Y Vũ trong mắt cô đúng là có phần thái quá. Cái tát kia giáng lên mặt cô không hề nương tay, lực mười phần, không hề có chút giảm nhẹ nào.

Thịt kho tàu ngon thật, cô còn tưởng thế giới tương lai như người ta nghĩ, ngày nào cũng chỉ có thể uống mấy loại dinh dưỡng tẻ nhạt chứ. Mộ Thu Từ hạnh phúc híp mắt lại, gắp thêm một miếng thịt bỏ vào miệng.

Trước đó cô đã nghĩ sẽ nhờ Ngụy Hàm điều tra về Lục Y Vũ cùng các vấn đề liên quan, giờ xem ra ý tưởng này vẫn rất cần thiết.

Ít nhất thì, cô thực sự tò mò về kiểu quan hệ giữa nguyên chủ và Lục Y Vũ, còn cả cái "ước định" kia nữa là gì.

—— Đừng nói là kiểu kết hôn hợp đồng, kiểu "Cô dâu nghìn tỷ của thiếu tướng Đế quốc" chứ?

Mộ Thu Từ vừa nghĩ, vô thức tự bộc lộ một số sở thích kỳ lạ của mình.

"Đúng là nghĩ nhiều rồi."

Cô hoàn hồn lại, có chút xấu hổ. Nhưng dựa vào khí chất của Lục Y Vũ cùng việc người tiêu hết tiền hồi môn của vợ là cô ấy, có lẽ người "gả vào" lại chính là nguyên chủ.

"Hình như không cẩn thận... ăn hơi nhiều rồi." Cô nhìn bàn ăn, khẽ ợ một tiếng, tất cả đều bị mình ăn sạch. Dù lượng thức ăn cũng không nhiều, nhưng Mộ Thu Từ nhớ rõ trước đây mình không có sức ăn lớn thế này.

Nhanh nhẹn thu dọn chén đũa, cô đem tất cả ném vào bồn rửa, mở vòi nước rồi nhìn chai dung dịch tẩy rửa bên cạnh, bóp một ít vào.

Bình thường toàn gọi đồ ăn ngoài chẳng phải rửa bát, ăn mì gói cũng tiện tay vứt luôn cả bát, cô thực sự không có kinh nghiệm rửa chén bát gì. Nhưng chuyện này cũng chẳng làm khó được cô. Đứng trước bồn rửa, Mộ Thu Từ tự tin mười phần.

Thế nhưng, cô không ngờ rằng, cơ thể này hình như có thù oán gì với chén đũa trong bếp vậy. Ngay từ cái bát đầu tiên tuột khỏi tay, cô đã bắt đầu một chuỗi "tay trơn" liên hoàn.

Tổng cộng chỉ có bảy tám cái bát đ ĩa và hai cái muỗng, vậy mà cô chỉ cứu được một cái muỗng và cái bát mình vừa ăn.

Số còn lại đều rơi xuống đất vỡ tan tành, không còn cách nào cứu vãn.

Thót tim gom hết mảnh vỡ lại, Mộ Thu Từ rửa sạch số còn lại rồi đặt vào tủ chén, thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng lẽ nguyên chủ là một kẻ vô dụng trong cuộc sống à? Ngay cả rửa bát cũng không biết? Trong lòng càu nhàu, Mộ Thu Từ nhất quyết không thừa nhận rằng vấn đề nằm ở bản thân mình.

Nhưng cũng không phải là không có lợi ích gì. Trong "đại chiến giải cứu bát đ ĩa" vừa rồi, cô nhận ra mình đã rèn luyện được một chút khả năng phản xạ và tốc độ.

Nói dễ hiểu hơn, là cô dường như đã bắt đầu khôi phục một số năng lực của nguyên chủ. Từ lúc đầu đến cạnh bát cũng không chạm được, đến khi cái muỗng rơi xuống thì cô có thể nhanh tay bắt được.

Đây là chuyện tốt hay xấu, cô cũng không nói rõ được. Không muốn lên lầu, cô liếc nhìn phía trên rồi quyết định ra vườn đi dạo cho tiêu cơm.

Tiện thể liên lạc với Ngụy Hàm một chút, có việc bận đến giờ chắc cũng làm xong rồi nhỉ, dù sao thì người ta cũng phải ăn cơm chứ đúng không?

Thế nhưng, trước khi cô gọi điện, Ngụy Hàm đã liên hệ trước với cô.

Lúc này, trời đã tối hẳn, đèn đường bên ngoài bật sáng, thỉnh thoảng có người đi ngang qua cổng. Có những gia đình ba người cùng nhau ra ngoài dạo, cũng có những cặp đôi nam nữ, nam nam, nữ nữ hoặc những người có ngoại hình giới tính khác nhau đi bên nhau.

Tối thế này ra ngoài, không phải để tỏ tình thì cũng là yêu đương, đâu như cô, ăn no xong ra ngoài dạo chơi.

Mộ Thu Từ nhướng mày, chọn tư thế thoải mái rồi nằm trên bãi cỏ trò chuyện với Ngụy Hàm.

Trên đầu, sao trời lấp lánh mờ ảo, có chút không nhìn rõ, nhưng bầu trời vẫn là bầu trời ấy, mảnh đất dưới lưng vẫn là mảnh đất ấy, chỉ là thế giới đã hoàn toàn đổi khác.

Mộ Thu Từ có chút cảm khái, đêm qua cô vẫn còn một mình lẻ loi, chúc phúc cho người bạn thân nhiều năm kết hôn với một người tốt. Ai mà ngờ được, chỉ qua một đêm, cô đã không thể quay về nữa.

Ngụy Hàm vừa lái xe về nhà, vừa cảm thán. Chỉ ăn một bữa lẩu mà có thể say thành cái dạng đó, khiến cô phải đưa Chu Cẩn Du, kẻ say mèm như chết kia về nhà trước, rồi mới có thời gian liên lạc với thiếu tướng.

"Thiếu tướng, thiếu tướng, ngài có đang nghe không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!