Chương 5: (Vô Đề)

Nhận lấy thông tin liên lạc của bác sĩ, Mộ Thu Từ thấy Ngụy Hàm vẫn chưa rời đi, liền nhướng mày hỏi:

"Vẫn còn chuyện gì à?"

"Những người khác vẫn chưa biết chuyện ngài mất trí nhớ... Ngài có định nói với họ không?" Ngụy Hàm hơi do dự, lo lắng hỏi.

"Tạm thời đừng nói gì cả, biết đâu vài ngày nữa tôi nhớ ra cũng không chừng." Mộ Thu Từ không muốn quá nhiều người biết tình trạng hiện tại của cô, ít nhất phải chờ đến khi cô hiểu rõ tình hình rồi mới tính tiếp.

"Cô cũng không cần lo lắng quá, cứ làm tốt phần việc của mình. Nếu có gì không xử lý được thì để sau rồi tính." Mộ Thu Từ suy nghĩ một chút, đặt mình vào vị trí của một cấp trên mà nói, nếu biết cấp dưới bị mất trí nhớ, có lẽ kiểu gì cũng sẽ sắp xếp người thay thế. Không khéo cô còn có thể nhân cơ hội này mà thoát khỏi chức thiếu tướng nữa. Nghĩ vậy, cô cảm thấy kế hoạch này cũng không tệ.

Tiễn Ngụy Hàm đi, Mộ Thu Từ nhìn ngôi biệt thự nhỏ trước mặt. Chỉ xét riêng nơi ở thôi thì chỗ này hơn hẳn căn hộ chung cư trước đây của cô.

Bây giờ cô cũng được coi như người có quyền thế rồi nhỉ? Nghĩ đến đây, Mộ Thu Từ không khỏi bật cười.

Cô dùng quang não để quét vân tay mở khóa cửa. Trong lúc cầm quang não từ bệnh viện về nhà, cô đã tìm hiểu sơ qua cách sử dụng nó.

Đẩy cửa bước vào, tầng một không có ai.

Mộ Thu Từ đi một vòng trong phòng khách, nhớ lại sáng nay mình bị những người kia trùm đầu lôi đi từ căn nhà này, nghĩ mà thấy xương gò má vẫn còn đau.

Không có ai ở tầng một, vậy Lục Y Vũ chắc là đang ở trên tầng hai. Mộ Thu Từ nghĩ vậy, liền bước lên cầu thang xoắn ốc, tay vịn vào lan can màu đen.

Tiếng gót giày nện xuống từng bậc thang vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng. Cô lần lượt đẩy từng cánh cửa.

Vận may của cô cũng không tệ, đến cánh cửa thứ hai thì đã tìm thấy Lục Y Vũ.

Lục Y Vũ nhìn thấy cô nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ khẽ khép cuốn sách trên tay, lạnh nhạt nói: "Phòng của cô ở phòng thứ hai bên tay phải."

Xét đến việc trên mặt cô vẫn còn dấu vết từ lần tiếp cận bất thành trước đó, nghe thấy câu nói chẳng khác gì bảo cô "cút đi", Mộ Thu Từ lập tức đóng cửa lại mà không nói thêm lời nào, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của đối phương.

"Xem ra cũng không phải người xấu, chỉ là ra tay hơi ác một chút." Cô sờ sờ sau đầu và má phải, thở dài.

Cũng không thể trách đối phương quá cảnh giác, đề phòng cao hay ra tay không nương tình. Dù sao nếu đổi lại là cô đứng ở vị trí của Lục Y Vũ, e rằng ngay từ lần đầu gặp mặt đã muốn giết quách "Mộ Thu Từ" rồi.

Sau này vẫn nên tránh xa Lục Y Vũ thì hơn, tránh để cảnh tượng thê thảm ở bệnh viện lặp lại lần nữa.

Mộ Thu Từ tìm được căn phòng thứ hai bên tay phải. So với những ký ức còn sót lại trong đầu về buổi sáng nay, ga giường và chăn gối đều đã được thay mới, căn phòng cũng đã được dọn dẹp gọn gàng.

Hoàn toàn không còn dấu vết của sự hỗn loạn khi trước.

Ngồi xuống mép giường, ánh mắt cô chợt rơi xuống đầu giường: "Nhìn có vẻ giống vết máu khô."

Ở đầu giường có vài vệt đỏ, Mộ Thu Từ sờ sờ đầu mình, lập tức hiểu ra máu đó từ đâu mà có.

Cô tiếp tục quan sát phòng, muốn tìm xem có thứ gì liên quan đến "Mộ Thu Từ" bản gốc hay không. Đến giờ, tất cả những gì cô biết về nguyên chủ đều là do người khác nói lại.

"Giống như đang đi tìm kho báu vậy." Cô không nhịn được bật cười, nhưng trước khi "tìm kho báu", cô muốn đi vệ sinh trước đã.

Sau khi giải quyết nhu cầu cá nhân một cách không quá thành thạo, cô rửa tay và vô tình nhìn vào gương.

Khuôn mặt trong gương đương nhiên không phải là gương mặt quen thuộc của cô.

"Tên thì vẫn vậy, còn tưởng mặt cũng giống nhau chứ." Cô bật cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc mai.

Gương mặt này so với dung mạo trước đây của cô, ít nhất cũng đẹp hơn tám phần rưỡi, không trách được chuyện tình trường phong phú.

Chỉ riêng nhan sắc này thôi đã đủ để thu hút người khác rồi, huống hồ nguyên chủ còn biết cách làm nũng, đóng vai si tình.

"Cặn bã." Mộ Thu Từ nhìn gương, buông hai chữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!