Chương 42: Tiểu Tinh

Cuối cùng cũng dỗ được đứa trẻ, Mộ Thu Từ đứng trong phòng bệnh ôm con mà cảm thấy có chút mệt mỏi. Vừa nãy, cô định đặt con vào nôi, nhưng vừa rời đi một cái là đứa bé liền khóc.

"Có thể tỉnh dậy rồi, y tá đi rồi." Cô nhìn Lục Y Vũ trên giường – rõ ràng là đang nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hàng mi của Lục Y Vũ khẽ rung động, sau một lúc liền mở mắt nhìn cô, ánh mắt tỉnh táo chẳng có vẻ gì là vừa ngủ cả.

"Chị gọi tôi làm gì?"

"Đây là con gái của chúng ta." Mộ Thu Từ nhấn mạnh từ "chúng ta", phát âm rõ ràng từng chữ.

"Nhưng tôi rất yếu." Lục Y Vũ mặt không biểu cảm, không biết lời này là thật hay giả.

Mộ Thu Từ nhìn nàng, gân xanh trên trán giật giật. Nàng ấy đang thử thách giới hạn của mình sao? Cô muốn nói gì đó nhưng chợt cảm thấy chẳng còn sức lực.

Sinh con đúng là không phải chuyện dễ dàng... Thôi được rồi, dù sao đứa nhỏ này cũng có một nửa là của cô.

"Vậy giúp chị trông con một lát, chị đi điền giấy đăng ký, không vấn đề gì chứ?" Mộ Thu Từ thở dài, đứa trẻ trong lòng cô ngoan ngoãn nhắm mắt, bàn tay nhỏ nắm hờ trước ngực.

"Đặt sang bên kia đi." Lục Y Vũ vươn tay ra, ra hiệu bảo cô đặt đứa bé vào chiếc nôi đã chuẩn bị sẵn.

Bệnh viện này gần như là của nhà họ Lục, mọi thứ trong phòng bệnh đều đã được chuẩn bị từ trước.

"Nó sẽ khóc đấy." Nếu có thể đặt xuống, cô đã đặt từ lâu rồi. Mộ Thu Từ tiến lên hai bước, dứt khoát đặt đứa bé bên cạnh Lục Y Vũ.

Lục Y Vũ bị hành động bất ngờ của cô làm cho ngây người. Nhìn đứa trẻ đang ngủ ngoan trong khuỷu tay mình, nàng không dám cử động.

"Chị đi điền giấy, em chỉ cần ôm nhẹ nó một chút là được." Nhìn thấy đứa bé trong vòng tay Lục Y Vũ không khóc, Mộ Thu Từ mới nhẹ nhõm.

"Quay lại ngay, Mộ Thu Từ, chị—" Lục Y Vũ gọi theo sau lưng cô.

Nhưng Mộ Thu Từ không để ý, mở cửa chạy đi luôn.

Lục Y Vũ nhìn đứa trẻ bên cạnh, không dám ngủ nữa. Sau một lúc lâu, nàng do dự đưa tay ra chọc nhẹ vào má con. Đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mại.

"Mềm thật." Sau mấy tiếng đồng hồ đau đớn đến chết đi sống lại, cuối cùng nàng cũng tìm được chút thú vị từ đứa bé này.

Còn Mộ Thu Từ, trên đường đi đăng ký hộ khẩu cho con, cô vừa đi vừa nghĩ.

Về mặt pháp lý, không thể để con mình thành con ngoài giá thú được. Không ai biết cô và Lục Y Vũ đã kết hôn, ai có thể nghĩ đứa trẻ này có liên quan đến cô chứ?

Mà có liên quan thì chẳng phải càng tốt sao? Cô cười khẽ, lấy ra thông tin tài khoản đã được tạo sẵn từ khi đứa bé chào đời, rồi điền vào mục thông tin của cha mẹ.

Khi điền đến phần tên, Mộ Thu Từ trầm tư một lát, cuối cùng ngón tay gõ xuống ba chữ:

Lục Tinh Thần.

Xem ra cô đúng là không có khiếu đặt tên. Ừm, nếu con không thích cái tên này, sau này lớn lên tự đổi cũng được.

Sau đó, cô nhập một dãy số từ giấy đăng ký kết hôn, rồi ấn nút xác nhận.

Ngay giây tiếp theo, thông tin của cô lập tức biến mất, như thể phần thông tin về người mẹ Alpha chưa từng được điền vào.

Xem ra quyền hạn bảo mật của mình không thấp chút nào. Mộ Thu Từ mỉm cười, không để tâm đ ến chuyện này nữa. Dù sao cô cũng chẳng quản nổi, mà cũng không muốn quản.

Cô vội vã trở về để gặp vợ và con.

Lục Y Vũ ở trong phòng bệnh VIP hạng sang, điều này giúp che giấu được rất nhiều chuyện. Từ lúc nàng vào viện đến khi rời đi, toàn bộ tầng này đều được giữ trống.

Thực tế, ngay từ đầu, tầng này vốn không mở cửa cho công chúng. Tất cả nhân viên y tế có tiếp xúc với Lục Y Vũ đều đã được sàng lọc kỹ lưỡng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!