Chương 41: Sao trông nó xấu thế?

Thấy nàng không nói gì, Mộ Thu Từ vươn tay cố tình chạm nhẹ vào gáy nàng, khiến Lục Y Vũ vô thức giật mình.

"Không muốn nói à? Không sao cả. Hôm nay chúng ta ngủ chung, được không?"

Lục Y Vũ thản nhiên lấy món đồ trang trí bằng kim loại từ tay cô, đẩy cô ra một cái, ánh mắt dừng lại ở vết thương nơi khóe miệng Mộ Thu Từ, nhìn mà thấy chướng mắt.

"Ngủ chung? Đúng là mơ giữa ban ngày."

"Cút ra ngoài, tự mình ngủ đi." Nàng quay lưng về phía Mộ Thu Từ, giọng có chút bực bội.

Mộ Thu Từ sững sờ, cô đã nói như vậy rồi, vậy mà vẫn bị từ chối?

"Em vẫn còn giận, vì Trình Thanh?" Giọng điệu cô đầy ẩn ý, không tiến lên nữa mà đứng yên tại chỗ.

"Tôi sao có thể vì một người xa lạ mà giận chứ?" Lục Y Vũ hừ lạnh, chỉ tay về phía cửa: "Mời ra ngoài, vệ sĩ của tôi."

Còn nói không phải vì Trình Thanh mà tức giận? Mộ Thu Từ không nhịn được bật cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, tránh làm Lục Y Vũ nổi cáu thêm.

"Vậy chị ngủ ở phòng bên cạnh. Nếu em cần chị, chỉ cần gọi một tiếng là được." Nghĩ đến việc cánh tay mình chỉ cần thêm hai ngày nữa là sẽ hồi phục gần như hoàn toàn, cô quyết định không ép buộc Lục Y Vũ vào lúc này.

Thật ra, với tình trạng cánh tay của cô bây giờ, đúng là không tiện ngủ chung với Lục Y Vũ.

Rời khỏi phòng, Mộ Thu Từ nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó đi về phòng bên cạnh. Mấy ngày nay cô vẫn luôn ngủ ở đó.

Nhớ lại những điều Trình Thanh nói ban ngày, trong lòng cô chợt dậy lên một suy nghĩ. Trước đây, cô luôn cho rằng ký ức của "nguyên chủ" không quan trọng, nhưng những lời Trình Thanh nói đã khiến cô phải thay đổi suy nghĩ.

Những ký ức đó, cô cần phải có, bất kể bằng cách nào.

Dựa vào những năng lực mà cô đã dần khám phá được, Mộ Thu Từ tin rằng những ký ức đó vẫn còn ẩn sâu đâu đó trong não cô. Nếu tìm cách khơi gợi, có lẽ cô sẽ nhớ lại.

Giống như khả năng chiến đấu hay điều khiển cơ giáp vậy.

Chỉ có điều, với tình trạng hiện tại, tìm lại ký ức có lẽ sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Dù sao, cô cũng không phải là "nguyên chủ", đâu thể muốn nhớ là nhớ ngay được.

Khu số Một, khách sạn tiếp đón đoàn giám sát của Đế Quốc.

Vừa bước vào sảnh khách sạn, Trình Thanh lập tức bị bắt gặp bởi La Trạch, người đã ngồi chờ ở đó từ lâu. Tính ra thì cô đã rời đi được hai ngày rưỡi.

"Ngài Giám sát trưởng La hôm nay rảnh rỗi quá nhỉ? Lại còn xuất hiện trước mặt tôi nữa chứ." Trình Thanh nheo mắt, ngoài mặt tỏ vẻ ôn hòa, nhưng trong lòng thì cực kỳ phiền muộn.

"Có chuyện muốn nói với cô." La Trạch nhíu mày, Omega này thật sự quá không biết nghe lời.

Nhìn bóng lưng La Trạch đi phía trước, Trình Thanh khẽ bĩu môi, trong lòng tràn đầy khinh thường. Không biết bao nhiêu Alpha có địa vị ngang hàng với hắn, mà trong mắt cô, La Trạch này còn chẳng xứng xách giày cho mình.

"Tôi biết anh muốn nói gì. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, mấy ngày tới tôi sẽ không ra ngoài nữa, cho đến khi quay về Đế Quốc."

Bước vào thang máy, không còn ánh mắt của người khác dõi theo, Trình Thanh mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Biết thế thì tốt." La Trạch vốn định nói tiếp, nhưng bị cô chặn họng, đến mức không biết nên mở lời thế nào.

Trình Thanh khẽ cười, đợi cửa thang máy mở ra rồi thản nhiên bước ra ngoài: "Nếu Giám sát trưởng La không còn gì để nói, vậy tôi về nghỉ ngơi trước đây."

"Chạy qua chạy lại mấy ngày nay, tôi cũng hơi mệt rồi."

"Chỉ là muốn hỏi cô có muốn đi đâu nữa không thôi." La Trạch còn định nói gì đó, nhưng Trình Thanh căn bản không cho hắn cơ hội, nhanh chóng sải bước rời đi.

Trở về phòng mình, La Trạch cau mày suy nghĩ có nên điều tra xem rốt cuộc Trình Thanh đã đi gặp ai không. Ở khu vực Hoàn Thái Dương này, cô vốn không quen ai mới đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!