"Chào cô, Lục tiểu thư. Chúng ta đã gặp nhau trước đây, không biết cô còn nhớ không?" Trình Thanh khẽ mỉm cười, đôi môi đỏ mọng cong lên tạo thành một đường nét quyến rũ.
Sao có thể không nhớ được chứ? Lục Y Vũ thầm nghĩ. Trình Thanh từng gây náo loạn trước khi nàng và Mộ Thu Từ kết hôn, thậm chí lúc đó Mộ Thu Từ tức giận đến mức làm ba mẹ mình phải nhập viện.
Ánh mắt Trình Thanh rơi xuống bụng nàng, trong thoáng chốc lộ ra sự mất tự nhiên.
Trước khi đến, cô ta không ngờ rằng Lục Y Vũ lại đang mang thai. Những lời thề thốt chắc nịch của Mộ Thu Từ khi xưa, giờ đây đều vỡ vụn trước thực tế này.
Lục Y Vũ đương nhiên nhận ra ánh nhìn của Trình Thanh. Ban đầu nàng đứng nửa khuất sau cánh cửa mở, nhưng giờ lại lùi vào vài bước.
"Vào trong rồi nói tiếp đi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ rất vui khi gặp cô đấy."
Cô ấy trong lời Lục Y Vũ là ai thì không cần nói cũng rõ.
Lúc này, Mộ Thu Từ đang trong bếp lau khô chén đ ĩa mà Cầu Cầu đưa cho, chợt thấy mũi mình ngứa ngứa, ai đang nói xấu cô sau lưng à?
"Tôi đi lấy cho cô ly nước." Lục Y Vũ dẫn Trình Thanh vào phòng khách ngồi, nhẹ gật đầu rồi đi về phía bếp.
Mộ Thu Từ nghe thấy tiếng động bên ngoài, có chút khó hiểu. Ai đến mà lại khiến Lục Y Vũ phải đích thân rót nước, gọi cô một tiếng chẳng phải là được rồi sao?
Nghĩ vậy, Mộ Thu Từ lau khô chiếc bát cuối cùng, bước ra khỏi bếp vừa đi vừa hỏi: "Y Vũ, ai đến vậy? Bụng em không tiện, để chị—"
Chữ "ra" cuối cùng chưa kịp nói ra, ánh mắt Mộ Thu Từ chạm phải người đang ngồi trong phòng khách, suýt nữa thì cắn trúng lưỡi mình.
Đừng nói trí nhớ cô không tốt, cho dù có tệ đến đâu, thì đối với một người đẹp, chắc chắn cô không quên nhanh như vậy được.
Trình Thanh, không nghi ngờ gì chính là một mỹ nhân.
"Lâu rồi không gặp, Thu Từ... à không, Mộ Thu Từ." Trình Thanh nghe thấy giọng nói của cô thì cả người khẽ cứng lại, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh đứng lên, nở một nụ cười.
Nhìn Trình Thanh đối diện mình, nghe cách gọi có phần thân mật kia, lòng bàn tay Mộ Thu Từ bỗng rịn mồ hôi lạnh.
Chuyện gì thế này? Trình Thanh sao lại xuất hiện ở đây?
Cô đưa mắt nhìn về phía Lục Y Vũ, tiền nhiệm gặp đương nhiệm, có thể xảy ra chuyện gì đây?
Một trận... tu la tràng sao?
"Nếu chị đã ra rồi thì tiếp đãi Trình Thanh cho tốt nhé, em lên lầu, tránh làm phiền hai người trò chuyện."
Lục Y Vũ không hề chần chừ, lập tức quay người đi lên tầng.
Mộ Thu Từ muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích điều gì.
Trình Thanh tại sao lại đến đây? Cô cũng không biết!
"Không mời em uống nước à?" Thấy cô đứng giữa mình và Lục Y Vũ mà do dự, Trình Thanh khẽ thở dài, nhíu mày, ánh mắt thấp thoáng nét buồn bã.
"Vài tháng không gặp, ngay cả nói chuyện với em cũng không muốn sao?"
Mộ Thu Từ đau đầu. So với một người như Trình Thanh, cô thà ở bên Lục Y Vũ còn thoải mái hơn nhiều.
Muốn đuổi theo Lục Y Vũ ư? Giờ thì đừng mong nữa, trong lúc cô do dự, bóng người trên lầu đã khuất sau góc rẽ.
Mộ Thu Từ âm thầm thở dài. Cô rốt cuộc đã tạo nghiệp gì để gặp phải tình huống này?
"Cô ngồi đi, tôi đi rót nước." Mộ Thu Từ gật đầu với Trình Thanh, giọng điệu có phần qua loa.
Mấy tháng trước cô đã nói gì nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!