Tay đặt trên tay nắm cửa, Mộ Thu Từ trong lòng không khỏi có chút bất an.
Nếu cô xuyên thành một người bình thường thì còn đỡ, nhưng nguyên chủ lại có một quá khứ đầy tai tiếng đến mức chính cô cũng không dám nghe tiếp. Bây giờ phải đối mặt với một trong những "chủ nợ" đó, Mộ Thu Từ có chút muốn khóc.
Cô đẩy cửa bước vào, cảnh đầu tiên nhìn thấy là bóng lưng của một người mặc áo sơ mi trắng.
Quả nhiên là cô ấy... Khóe miệng Mộ Thu Từ giật giật, cảm giác mình đứng đây kiểu gì cũng không đúng.
Lúc này, người kia bỗng quay lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ đã sớm đoán trước.
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Y Vũ lướt qua trán cô, giọng điệu đầy mỉa mai: "Đây là đang giả vờ đáng thương sao?"
Mộ Thu Từ chợt nhớ ra sau khi bôi thuốc, trán mình bị băng kín hai vòng. Xem ra, "phu nhân", "vợ" của cô không phải người dễ chọc.
Nghĩ đến chuyện nguyên chủ bị đập vỡ đầu mà chết, cô ho nhẹ một tiếng, định tỏ ra hung dữ một chút.
Nhưng... không làm được.
Mộ Thu Từ sụp đổ, cô gái trước mặt trông cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Dù cô có chấp nhận hay không, thì trong mắt người khác, cô chính là "Mộ Thu Từ". Kẻ mắc nợ mà dám ngang ngược hơn chủ nợ? Cô thực sự không làm được.
"Tôi nghe Ngụy Hàm kể về những chuyện trước đây rồi."
Nghĩ nguyên chủ chắc không phải kiểu người khách sáo, Mộ Thu Từ nhìn quanh phòng, thấy có một cái ghế liền kéo lại và ngồi xuống một cách rất tự nhiên.
Trên giường bệnh là hai người trung niên trông có vẻ lớn tuổi – cha mẹ của nguyên chủ.
"Họ... vẫn chưa tỉnh sao?" Cô nhíu mày, giọng điệu vẫn mang theo chút hờ hững.
Mất trí nhớ là cái cớ rất tốt, cô không nhớ gì cả. Cho dù người khác có muốn áp đặt điều gì lên cô, họ cũng phải suy nghĩ lại.
"Những chuyện đó không phải cứ mất trí nhớ là có thể bỏ qua. Cho nên, những gì nên nhận, tôi sẽ nhận hết."
Mộ Thu Từ không chỉ ám chỉ mối quan hệ trước kia, mà còn cả những chuyện rắc rối khác.
"Có những chuyện Ngụy Hàm cũng không biết, đó là thỏa thuận riêng giữa tôi và cô."
Lục Y Vũ đứng dậy, liếc cô một cái với vẻ mặt lạnh lùng.
Mộ Thu Từ nhíu mày, có vẻ mọi chuyện còn phức tạp hơn những gì cô biết.
"Về chuyện tôi đập đầu cô vỡ toác, cô không có gì muốn nói sao?"
Lục Y Vũ đứng trước mặt cô, ánh mắt dừng lại trên lớp băng quấn quanh trán cô.
"Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng không sao."
Cô lắc đầu. Bị đập là chuyện của nguyên chủ, cô không có lý do gì để tức giận. Nguyên chủ bị đánh cũng là đáng đời.
Ánh mắt Mộ Thu Từ rơi vào vùng cổ của Lục Y Vũ, nơi cổ áo sơ mi mở ra, có thể thấy lờ mờ vài vết bầm tím. Ngón tay cô giấu sau lưng khẽ động đầy căng thẳng.
"Có nhiều chuyện tôi vẫn chưa biết, sau này có thể từ từ tìm hiểu."
"Trước tiên, cô nói cho tôi biết tình trạng của cha mẹ tôi đi. Họ bị bệnh thế nào? Khi nào mới tỉnh lại?"
Thấy Lục Y Vũ có vẻ định rời đi, cô lập tức lên tiếng giữ chân.
Chuyện trong quân đội, Ngụy Hàm có thể kể sơ qua cho cô. Ngay cả đời tư của nguyên chủ, Ngụy Hàm cũng nói rất tỉ mỉ. Nhưng duy chỉ có chuyện gia đình, Ngụy Hàm cũng không biết rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!