Chương 36: Chuẩn bị cho nhóc con

Là một Alpha, khi Omega giận dỗi thì nên làm gì?

Tất nhiên là phải chủ động nhận sai, dỗ dành để Omega vui vẻ trở lại, nhất là khi Omega này còn đang mang thai, mà đứa con lại chính là của mình.

Gặp câu hỏi sinh tử thế này, Mộ Thu Từ tất nhiên không ngu ngốc đến mức nói rằng chiến hạm thú vị hơn con người, dù rằng với cô, sức hấp dẫn của chiến hạm thực sự rất lớn.

Từ sau khi xuyên không, tính cách cô thay đổi rất nhiều, ngay cả sở thích cũng không còn như trước. Nhưng Mộ Thu Từ chẳng còn thời gian để bận tâm liệu những thay đổi này là tốt hay xấu.

"Tất nhiên là em quan trọng nhất."

Lục Y Vũ nhìn cô, thấy cô mất một lúc lâu mới trả lời, liền nở một nụ cười: "Em không tin."

Vậy rốt cuộc là còn giận hay đã hết giận rồi? Nhìn thấy nụ cười này, Mộ Thu Từ có chút do dự.

"Nhưng chị nói cũng đúng, có những thứ dù tạm thời quên đi, sớm muộn gì cũng sẽ nhớ lại." Lục Y Vũ nghĩ đến thân phận của Mộ Thu Từ trong quân đội.

Nhưng điều đó thì liên quan gì đến nàng? Bây giờ, Mộ Thu Từ chỉ nên nhìn mỗi mình nàng mà thôi.

Tâm lý chiếm hữu trỗi dậy, Lục Y Vũ nhìn chằm chằm cô.

Omega cũng không hề có ít lòng chiếm hữu hơn Alpha. Bình thường thì không sao, nhưng trong thời gian mang thai, chỉ cần Alpha nhìn ai khác một chút, về nhà liền phải đối mặt với màn chất vấn đầy nước mắt của Omega.

Dỗ vợ là chuyện đương nhiên, vợ của mình thì mình phải cưng chiều.....

Bảo vệ chuyên nghiệp là gì?

Chắc chắn không phải giống như Mộ Thu Từ, vừa làm vệ sĩ vừa yêu đương với chủ nhân, thỉnh thoảng còn nhồi cho người khác một bát "cơm chó".

Mấy phòng trên tầng cao nhất của khách sạn đều được phân cho khách quý của "Tinh Diệu". Ngoài Lục Y Vũ và Vân Hi mỗi người một phòng, số còn lại trở thành chỗ ở của đội vệ sĩ.

Lẽ ra Mộ Thu Từ phải ở cùng với Vương Nhị và mọi người, nhưng sau khi giao phó công việc bảo vệ, cô liền lập tức đi thẳng vào phòng của Lục tổng, mãi không thấy ra.....

"Lục tổng và Mộ lão đại, hai người họ có gì đó không nhỉ?"

Vương Thất nhét một múi quýt vào miệng. Đừng nói gì khác, cuộc sống bây giờ của họ so với trước kia đúng là một trời một vực.

Nhìn nơi ở, quần áo trên người, đồ ăn đồ uống mà xem. Nếu còn ở khu 37 cũ, người bình thường không bao giờ có được những thứ này.

Huống hồ, ngày trước họ còn sống thua cả người bình thường, còn bây giờ chẳng khác gì thiên đường.

"Tôi tưởng chuyện này rõ rành rành rồi chứ."

Trương Hách đang xem xét bản đồ các tuyến đường gần đó, để đảm bảo cuộc gặp sáng mai diễn ra suôn sẻ.

"Vậy chẳng phải Mộ lão đại là 'tiểu bạch kiểm' à? Nhưng tôi thấy cô ấy không giống loại người ăn bám mà?" Vương Cửu có chút bối rối.

Nếu chưa từng tận mắt chứng kiến thực lực của Mộ Thu Từ, họ còn có thể nghi ngờ cô ấy là kẻ ăn bám.

Nhưng hôm đó, Mộ Thu Từ đấu tay đôi với đại ca của họ, thực lực đó tuyệt đối không phải là thứ mà một "tiểu bạch kiểm" có thể có.

"Thực lực mạnh thì liên quan gì đến việc ăn bám?"

Vương Thập Nhất vừa gặm táo vừa suy nghĩ: "Làm vệ sĩ cả đời cũng chẳng kiếm được nhiều tiền bằng ôm đùi."

"Gia sản của Lục tổng, tặc tặc... Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng muốn ôm đùi luôn."

"Câu này tốt nhất đừng để Mộ lão đại nghe thấy. Nghĩ đến Omega của người ta, cẩn thận bị đánh gãy chân đấy."

Trương Hách nghe thấy lời của anh em, không nhịn được mà bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!