Chương 30: Muốn gặp chẳng lẽ không tự đến được sao?

Một gã đàn ông trung niên bụng phệ sẽ là cấp trên của cô sao?

Khóe miệng Mộ Thu Từ giật nhẹ. Từ sau khi xuyên không đến đây, cô chưa từng gặp ai có nhan sắc thấp đến mức khiến cô chẳng buồn cho điểm, dù bình thường cô cũng chẳng có thói quen chấm điểm người khác.

"Cô là người mới à? Trông tinh thần cũng khá tốt đấy." Sở trưởng không hề nhận ra sự ngạc nhiên trong lòng cô, cười tươi như phật Di Lặc.

"Cô là người đầu tiên thấy tôi mà mặt mày không đổi sắc đấy."

Không, thật ra cô có đấy! Mộ Thu Từ phản bác trong lòng, chỉ là cô đã quen giấu kín mọi cảm xúc có thể để lộ suy nghĩ của mình mà thôi.

Sở trưởng đánh giá Alpha trước mặt. Ngoại hình xuất sắc, thực lực cũng không tệ. Có thể nói khu vực này đúng là vớ được món hời.

"Hồ sơ huấn luyện trước đây của cô tôi đã xem qua hết rồi, thành tích rất xuất sắc."

Còn về chuyện Mộ Thu Từ bị giáng chức trước đây cũng như lý do giáng chức, với cấp bậc của vị sở trưởng này, ông ta chưa đủ tư cách để tiếp cận thông tin.

"Tôi đã sắp xếp người hướng dẫn cho cô rồi. Trong một năm tới, hãy theo cô ấy mà học hỏi."

Ông bấm điện thoại nội bộ, nói vài câu với người bên kia.

Năm phút sau, có tiếng gõ cửa.

"Vào đi, Lam Lữu."

Cửa mở ra, một người phụ nữ bước vào. Khuôn mặt thuộc hàng trung bình khá, đồng phục trên người giống hệt của cô. Sau khi vào phòng, cô ta không thèm liếc nhìn cô một cái mà đi thẳng đến trước bàn sở trưởng, giơ tay chào theo nghi thức quân đội.

"Sở trưởng, Lam Lữu đến báo danh."

"Hai người tự làm quen với nhau đi, tôi còn một số việc phải xử lý." Sở trưởng cười híp mắt, chỉ về phía Mộ Thu Từ. Người phụ nữ tên Lam Lữu lúc này mới quay đầu nhìn cô.

"Chào cô, tôi là Mộ Thu Từ." Cô gật đầu với đối phương.

"Chào cô, Lam Lữu." Đối phương chỉ vào mình, đáp lại một cách lịch sự.

Chào hỏi xong, hai người rời khỏi văn phòng. Khi cánh cửa vừa đóng lại, sở trưởng ngồi trong phòng lẩm bẩm một câu:

"Sao lại phân công đến đây một người mới lớn tuổi thế này?"

"Hai mươi tám tuổi à? Học lại mấy năm hả?"

May mà Mộ Thu Từ đã đi xa, nếu không chắc cô sẽ muốn thổ huyết mất.

Học lại á? Đây là sự hiểu lầm nghiêm trọng!

"Lam Lữu, sở trưởng giao tân binh cho cô à?"

"Nhìn tân binh mới có vẻ lớn tuổi nhỉ?"

"Cô ta tên gì vậy? Chắc là lần đầu tiên đến Vành đai Thái Dương rồi?"

Một đám người ríu rít vây quanh cô, đến mức Mộ Thu Từ không biết nên trả lời ai trước.

"Đừng để ý, chẳng qua đã lâu rồi chỗ này không có tân binh mới đến thôi." Lam Lữu giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, rồi quay sang giải thích với cô.

Mộ Thu Từ khẽ gật đầu, tỏ ý mình không để tâm.

"Giờ vẫn đang trong giờ làm việc, có gì để sau khi tan ca rồi nói." Lam Lữu liếc nhìn cô. "Đi thôi, đồng nghiệp của cô đang đợi đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!