Chương 27: Thay đổi quyết định

Chu Cẩn Du nhận được cuộc gọi của Mộ Thu Từ thì thấy hơi kỳ lạ, vì đối phương rất ít khi chủ động tìm cô.

Bước ra khỏi bồn tắm, cô tiện tay quấn một chiếc khăn tắm, tắm rửa xong liền thản nhiên đi ra khỏi phòng tắm, chẳng hề lo lắng trong phòng có người khác.

"Sao cô còn ở đây?" Chu Cẩn Du nhìn người đang ngủ trên giường, giọng điệu đầy khó chịu. "Chẳng phải đã bảo cô đi rồi sao?"

"Diêu Nhiên, Diêu Nhiên!" Thái độ cô rất tệ, hoàn toàn không để tâm đ ến việc người trên giường trước đó còn thân mật với mình đến mức nào.

"Đuổi cô ta ra ngoài cho tôi." Thấy Diêu Nhiên đẩy cửa bước vào, cô hạ thấp giọng, thậm chí không buồn liếc nhìn vẻ mặt tủi thân của người trên giường.

"Vâng, tiểu thư." Diêu Nhiên gật đầu, nhìn người phụ nữ mà Chu Cẩn Du tối qua chẳng biết vớt từ đâu về.

"Phiền chết đi được." Chu Cẩn Du xoay người vào phòng thay đồ. Tuy Diêu Nhiên đôi khi hay đối đầu với cô, nhưng năng lực của cô ấy vẫn không có gì phải nghi ngờ.

Đến khi cô bước ra, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả gối và chăn cũng được thay mới.

"Tôi ra ngoài đây, đi tìm Mộ Thu Từ." Cô dặn dò một câu. Chợt nhớ ra sau lần say rượu trước, hình như cô chưa từng tìm Mộ Thu Từ lại.

Cô cau mày, nhớ lại bộ dạng say bí tỉ hôm đó, bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

Không biết mình có nói bậy gì không nhỉ? Nghĩ đến hôm đó là ngày gì, sắc mặt Chu Cẩn Du trầm xuống.

Trước đây Mộ Thu Từ căn bản sẽ không đến, dấu vết Tiêu Vũ để lại trong lòng cô ấy sâu sắc hơn cô rất nhiều. Dù gì, tình cảm giữa họ cũng sâu đậm hơn cô với Mộ Thu Từ.

Diêu Nhiên không hỏi cô đi làm gì, chỉ yên lặng đưa cô đến nơi.

"Mộ Thu Từ, còn sống thì ra mở cửa cho tôi!" Chu Cẩn Du đứng ngoài đập cửa, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng với cách làm của mình.

Cửa đột nhiên mở ra, Chu Cẩn Du nhất thời không kịp thu tay lại, một bạt tai lập tức hướng thẳng đến mặt Mộ Thu Từ.

"Cậu phát điên gì vậy?" Vừa mở cửa đã thấy một cái tát bay đến, Mộ Thu Từ nhanh chóng phản ứng, giơ tay đẩy cô ra.

Chu Cẩn Du loạng choạng, cả người ngã ngửa về phía sau, đúng lúc rơi vào lòng Diêu Nhiên phía sau.

"Mộ Thu Từ, cậu muốn giết người hả?" Chu Cẩn Du nghiến răng nghiến lợi, tức giận chất vấn.

"Là cậu định đánh tôi trước." Cô hoàn toàn chỉ là tự vệ.

Mặt cô không phải ai cũng có thể đánh, cô cũng chẳng nợ gì Chu Cẩn Du, dựa vào đâu mà phải đưa mặt cho người ta tát?

"Vào ngồi đi." Đứng ngoài cửa cũng không tiện, Mộ Thu Từ nghiêng người nhường đường cho hai người bước vào.

"Trong nhà chỉ có mình tôi, không có gì khác, chịu khó uống tạm nước lọc đi."

"Nói đi, nhìn bộ dạng này của cậu, chắc chắn là có chuyện nhờ tôi giúp." Chu Cẩn Du ghét bỏ nhìn ly nước trên bàn, nhưng nghĩ lại, ít nhất còn hơn là nước máy.

"Bình thường thì chả mong thấy tôi đâu, hễ tìm đến là chẳng có chuyện gì tốt đẹp."

"Đúng là có chuyện thật, tôi muốn nhờ cậu chăm sóc Lục Y Vũ một thời gian." Mộ Thu Từ suy nghĩ rồi lên tiếng.

"... Cậu bảo tôi chăm sóc vợ cậu?" Chu Cẩn Du tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

"Sao thế, có vấn đề gì à?" Cô hỏi lại.

"Lần đầu tiên có người nhờ tôi chăm vợ hộ đấy." Chu Cẩn Du xoa xoa tay, "Thôi được rồi, vợ bạn thì không thể đụng vào, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc cô ấy."

Mộ Thu Từ không biết nên nói gì nữa, sao nghe như thể nếu cô giao "vợ" cho Chu Cẩn Du thật, thì sớm muộn gì mình cũng đội một chiếc mũ xanh lá vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!