Mộ Thu Từ vừa rời đi, Lục Thanh Vũ liền kéo tay chị gái mình, nụ cười trên mặt bỗng chốc trở nên gian xảo.
"Chị, chị với cô ta sống có tốt không? Cô ta có còn ra ngoài lăng nhăng nữa không? Theo em thấy, loại người có tiền án như cô ta thì không thể tin tưởng được."
Giờ phút này, đâu còn dáng vẻ tươi sáng, hoạt bát như lúc đối diện với Mộ Thu Từ nữa. Lục Thanh Vũ nhíu mày, bĩu môi, bộ dạng cực kỳ chán ghét.
"Chị đã nói rồi, cô ấy không tệ như những gì người ngoài đồn đại. Sao em cứ không yên tâm thế?" Lục Y Vũ cười khẽ, dịu dàng xoa đầu em gái.
"Có một chuyện trước đây chị chưa nói với em, sợ em phân tâm. Bây giờ có thể nói rồi."
"Chuyện gì? Chẳng lẽ chị cuối cùng cũng nhìn thấu, quyết định vứt bỏ cái Alpha vô dụng, ngoài khuôn mặt dễ nhìn và đánh nhau giỏi ra thì chẳng có tác dụng gì kia sao?"
Lục Thanh Vũ hừ một tiếng, trợn trắng mắt. Dù nói vậy nhưng cô cũng biết chắc không phải chuyện này.
Ngoại hình bắt mắt là điều có thể nhìn thấy ngay, còn về khoản đánh nhau của Mộ Thu Từ...
Nghĩ đến lần trước mình hùng hổ kéo theo một đám lưu manh, chuẩn bị vây đánh Mộ Thu Từ tơi bời, kết quả đám lưu manh kia bị đánh đến bầm dập, còn bản thân cũng bị lôi ra so tài một chọi một theo kiểu Alpha với nhau, Lục Thanh Vũ lại muốn khóc.
Cô thua Mộ Thu Từ, mà thua luôn cả chị gái mình.
Nghĩ lại lúc đó, sao cô lại vỗ ngực nói mấy câu ngông cuồng như "Nếu tôi thắng, Mộ Thu Từ cô hãy cút đi cùng với lời cầu hôn của cô" chứ?
Lục Y Vũ có chút nghi hoặc nhìn em gái: "Sao em biết cô ấy giỏi đánh nhau? Em đã gây chuyện với cô ấy rồi?"
Lục Thanh Vũ trời không sợ, đất không sợ, lỡ đâu nhất thời bốc đồng thật sự đi tìm Mộ Thu Từ gây rối thì sao?
"Khụ khụ... Ý em là, dù sao cô ta cũng là một thiếu tướng, sao có thể dễ dàng bị thương như vậy được?" Lục Thanh Vũ suýt nữa bị chính nước bọt của mình làm nghẹn.
Đối diện với chị gái, cô tuyệt đối không thể để lộ rằng quan hệ giữa mình và Mộ Thu Từ không hề hòa hợp như những gì đang diễn trước mặt chị.
Trong mắt chị, cô và Mộ Thu Từ luôn chung sống hòa thuận.
"Cô ấy quên hết mọi chuyện trước kia?" Lục Thanh Vũ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nhưng vừa nãy em thấy cô ấy có vẻ rất bình thường mà?"
Cô nghiền ngẫm một chút, cảm thấy hơi tiếc. Chỉ mất trí nhớ chứ không trở thành kẻ ngốc sao?
"Chỉ là quên chuyện quá khứ thôi." Lục Y Vũ lắc đầu, cảm thấy thái độ của em gái có chút kỳ lạ.
"Vậy chị với cô ta thì sao? Cô ta đã không nhớ gì nữa, sao chị vẫn giữ cô ta lại?"
Từ nhỏ, Lục Thanh Vũ đã độc chiếm chị gái mình. Sau khi bố mẹ gặp chuyện, hai chị em càng dựa vào nhau mà sống. Cô muốn đá Mộ Thu Từ đi không phải ngày một ngày hai.
Nhưng trước khi cô kịp hành động, Mộ Thu Từ đã ra tay trước, "đóng gói" cô gửi đến quân trường Tây Sắt.
Trường quân đội Tây Sắt quản lý theo chế độ khép kín, một khi vào đó, không có sự cho phép của nhà trường thì không thể trốn ra. Lúc trước, Mộ Thu Từ thấy cô nhóc này quá ầm ĩ nên liền tống cô vào đó, tránh cô gây chuyện.
Lục Y Vũ khẽ ho một tiếng. Nàng và Mộ Thu Từ làm gì có chuyện quá khứ gì để nhớ mà quên.
"Ừ, cô ấy không nhớ gì nữa."
"Vậy chẳng phải là cô ta được lợi quá rồi sao?"
Lục Thanh Vũ nghiến răng, "Cô ta bị thương thế nào? Kẻ làm cô ta bị thương đã bị bắt chưa?"
Bây giờ cô cảm thấy vô cùng sung sướng, đúng là ác nhân gặp ác nhân.
Dĩ nhiên, cô không hề biết "ác nhân" trong miệng mình chính là chị gái ruột.
Lục Y Vũ khẽ vuốt tóc mai, bình tĩnh nói: "Đầu cô ấy đập vào cạnh tủ đầu giường nên bị thương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!