"Sao cô mặc quần lâu thế?"
"Tôi thích vậy, không được sao?" – Mộ Thu Từ liếc nhìn người phụ nữ đã đưa mình đi, vỗ tay rũ sạch những mảng máu khô bám trên tay. Ngón tay cô vẫn còn run nhẹ.
"Cô có thấy ghê tởm không hả? Cố tình gây phiền phức cho tôi à? Từ nhỏ đến lớn cô đều là cái kiểu chết tiệt này. Cũng chỉ có tôi mới chịu đến đón cô thôi, đổi lại là người khác thì haha, mai chắc gì đã tới!" Người phụ nữ đó cau mày nhìn động tác của cô, giọng điệu đầy chán ghét.
Mộ Thu Từ vốn chỉ làm theo thói quen, nhưng qua lời nói của đối phương, có vẻ người này rất quen thuộc với "cô". Cách nói chuyện cũng mang theo sự khinh bỉ rõ ràng, chắc lại là một người nữa cảm thấy "cô" chỉ là kẻ vô dụng, lãng phí không khí mà thôi.
Cô cảm thấy hơi oan ức, tại sao mọi tội danh đều bị đổ lên đầu cô, trong khi cô chẳng làm gì cả? Bị hai gã kia đ è xuống đánh mấy cú, đến giờ lưng vẫn còn đau đây này.
"Vậy cô đến làm gì? Có cả đống người có thể đến đón tôi cơ mà." Mộ Thu Từ cười lạnh, tỏ vẻ thờ ơ.
Tình huống hiện tại thế nào cô vẫn chưa rõ lắm, nhưng có vẻ chủ nhân cũ của thân thể này cũng là kiểu người ngang ngược, vậy thì trước mắt cô cứ giả vờ như vậy để moi thêm thông tin trước đã.
Ngoài danh tiếng xấu xa này ra, thực ra thân phận cũng không quá tệ đúng không? Thiếu tướng nghe qua đã biết không phải nhân vật đơn giản, chắc cũng có địa vị không nhỏ.
Mộ Thu Từ thầm thở dài, chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
"... Nếu không phải phó quan của cô tìm không thấy cô, đến tận chỗ tôi nhờ giúp đỡ, cô nghĩ tôi thèm quan tâm chắc?"
"Nói mới nhớ, không ngờ Mộ Thu Từ cô
- tên khốn này
- lại ghi tôi là liên hệ khẩn cấp cơ đấy. Ở trong lòng cô, tôi còn có vị trí quan trọng như vậy sao?" Người phụ nữ lái xe sờ cằm suy nghĩ, rồi cười mỉa mai. "Ngay cả ba mẹ ruột cô cũng không ghi vào."
"Ai đến cũng thế thôi." Mộ Thu Từ cân nhắc từng câu chữ, thử thăm dò: "Dù sao cũng chẳng phải người tôi muốn gặp."
"Cô muốn gặp ai? Là cái cô minh tinh ba xu nào đó hay gã pha chế rượu trong quán bar?" Người phụ nữ hừ lạnh, giọng điệu đầy châm chọc. "Tôi khuyên cô nên thu bớt cái thói lăng nhăng đó lại đi. Nể tình từng là bạn bè, tôi mới nói cho cô biết đấy."
Mộ Thu Từ cạn lời. Cái quái gì thế này?
"Trước tiên đưa cô đi bệnh viện đã. Cú đánh của cô Lục kia dành cho cô cũng chẳng nhẹ đâu." Người phụ nữ liếc cô qua gương chiếu hậu, tay xoay vô lăng, quẹo cua thật gấp.
Hóa ra là bị cô vợ của thân xác này đánh cho nổ đầu à?
Thế giới này thật đáng sợ, không chỉ phụ nữ có "hàng", mà còn có thể lấy vợ nữa.
So với mớ rắc rối sáng giờ gặp phải, Mộ Thu Từ cảm thấy việc mình mọc thêm một thứ cũng chẳng phải vấn đề gì lớn
- ĐÙ MÁ!
Nếu không phải trên đường có người, sợ bị người phụ nữ này phát hiện có gì không ổn, thì ngay lúc nhìn thấy thứ kia, Mộ Thu Từ đã hét lên rồi.
Từ sáng tới giờ cứ cảm thấy kỳ lạ, đến khi nhìn xuống dưới, cô suýt chút nữa ngất tại chỗ. Cố hít sâu hai hơi, cô run rẩy k** kh** q**n lên.
Còn bị người ta hối nữa chứ! Mẹ kiếp, xém tí thì kẹp trúng trứng rồi!
Mộ Thu Từ tựa vào ghế sau, cố tỏ vẻ thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong cảnh bên ngoài lướt qua thật nhanh, hoàn toàn khác với bất cứ nơi nào cô từng thấy trước đây.
Trước cổng bệnh viện.
"Xuống xe."
Một cú drift đẹp mắt, chiếc xe dừng ngay trước cổng bệnh viện.
Mộ Thu Từ lặng lẽ xuống xe, trong lòng thầm nghĩ không biết thế giới này có cái gọi là mất trí nhớ không.
Cô hoàn toàn không biết gì về thế giới này, cũng không có chút ký ức nào của thân thể này. Cứ mò mẫm thế này sớm muộn gì cũng bị lộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!