Chương 16: Cô ấy là vợ tôi

"Đừng có nương tay đấy nhé." Chu Cẩn Du nở một nụ cười dữ tợn, thấy thời cơ báo thù đã đến, làm sao cô ấy không vui cho được.

"Tôi sẽ không nương tay đâu."

Mộ Thu Từ không biết thực lực của Chu Cẩn Du thế nào, chỉ gật đầu, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến việc thăm dò đối phương trước.

Ngụy Hàm đứng từ xa để tránh bị vạ lây.

Người ra tay trước là Chu Cẩn Du, từng đòn đánh đều nhắm thẳng vào mặt cô, lực vung nắm đấm mạnh đến đáng sợ.

Nếu bị đánh trúng mặt thì còn dám ra đường gặp ai nữa không đây? Không phải ai cũng có tư cách động vào mặt cô đâu.

Mộ Thu Từ giơ chân quét ngang, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, phần lớn thời gian đều né tránh, chỉ thỉnh thoảng mới phản công vài chiêu.

So với việc chủ động tấn công, tốc độ né tránh trong lúc đối đầu lại càng nhanh hơn.

Ngụy Hàm đứng từ xa quan sát, trong lòng lặng lẽ tính toán, càng nghĩ càng thấy ánh mắt nhìn Chu Cẩn Du đầy cảm thông. Đừng nói là thiếu tướng lại định "giả heo ăn thịt hổ" nữa đấy nhé?

Lần trước gặp phải tình huống tương tự là khi thiếu tướng bị thương, mấy người bọn họ lúc huấn luyện đã cố tình giở trò, kết quả cả đám bị đánh cho ba ngày không xuống giường nổi.

Mộ Thu Từ từng đọc một số nghiên cứu chỉ ra rằng phản xạ thần kinh của con người sau khi trải qua huấn luyện cường độ cao có thể đạt đến mức độ đáng kinh ngạc.

Thị lực động của nguyên chủ cũng thuộc dạng quái vật, tốc độ của Chu Cẩn Du không chậm, nhưng trong mắt cô, từng động tác của đối phương đều có thể nắm bắt rõ ràng, thậm chí trước khi đòn tấn công chạm đến, cô đã có thể phản ứng lại.

Ngụy Hàm quay đầu đi, không nỡ nhìn tiếp. Kết quả đã quá rõ ràng.

Từ nãy đến giờ, thiếu tướng chỉ đang đùa giỡn với Chu Cẩn Du, có không ít lần có thể đánh ngã cô ấy ngay, nhưng lại chọn cách tiếp cận vòng vo hơn.

Mặt của Chu Cẩn Du hứng chịu không ít cú đánh, theo tình hình này chắc chắn sẽ bầm tím mất một thời gian.

Mộ Thu Từ đánh đến sảng khoái, có câu nói thế nào nhỉ, bạo lực chính là lãng mạn. Xuyên đến thế giới này bao nhiêu ngày, bảo cô trong lòng không có chút nào bức bối thì không thể nào.

Hôm nay đánh hai trận, với Ngụy Hàm thì cô còn chút e dè, bị chiến thuật làm khổ không ít lần.

Nhưng với Chu Cẩn Du thì không cần kiêng nể gì nữa, trông đối phương cũng rất biết chịu đòn mà. Nếu tình thế đổi ngược, Mộ Thu Từ dám chắc Chu Cẩn Du tuyệt đối sẽ không nương tay với mình.

Bị đánh đến mức chỉ còn biết chạy quanh sân, Chu Cẩn Du cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

"Mộ Thu Từ, cô dám giả vờ để lừa tôi! Mau dừng tay! Mặt của tôi đẹp đến mức khiến vạn thiếu nữ mê đắm mà bị cô đánh thành thế này sao?"

"Nói chuyện khó nghe quá." Mộ Thu Từ không hề tức giận, thản nhiên giơ chân, ngay lúc cô ta vừa chạy tới, một cú đá thẳng vào mông.

"Được giáo dục lễ nghĩa không đấy?" Qua phong thái tiểu thư của Chu Cẩn Du, cô có thể đoán đối phương xuất thân từ một gia đình khá giả, có lẽ chính là cái mà cô ta gọi là "thế gia"?

Chu Cẩn Du nghiến răng trèo trẹo bò dậy, lại thấy Ngụy Hàm đang đứng bên cạnh với dáng vẻ "không liên quan đến tôi", lại càng tức hơn.

"Người của nhà cô thì cô tự lo đi, tôi không thèm quản nữa!"

Không bắt nạt được Mộ Thu Từ, lúc rời đi Chu Cẩn Du giận dữ đá vào Ngụy Hàm, không ngờ bị cô ấy né được, khiến chính mình vấp ngã chổng vó xuống đất.

Ngoại trừ Mộ Thu Từ, cô ta chưa từng chịu ấm ức như thế này bao giờ!

Nhìn thấy bóng lưng khập khiễng rời đi của Chu Cẩn Du, Ngụy Hàm hỏi với giọng điệu đầy ẩn ý:

"Thiếu tướng, có phải ra tay hơi mạnh rồi không?"

"Cô ấy vẫn chưa thanh toán tiền đâu."

Mộ Thu Từ vẫn còn trong trạng thái hưng phấn sau trận đấu, cảm giác từng cú đấm giáng xuống đầy sảng khoái, nghe thấy câu đó thì vẫn chưa kịp phản ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!