Buổi tối về đến nhà, quả nhiên bên trong tối đen như mực.
Cuộc sống của Mộ Thu Từ trôi qua rất yên bình, nếu không phải hôm nay Ngụy Hàm liên lạc với cô, cô suýt nữa đã quên mất những rắc rối liên quan đến thân phận hiện tại của mình.
Quân bộ... Nghe nói lần trước cô đến chính là một bộ phận trực thuộc quân bộ. Nghĩ đến những lời mà viên sĩ quan thẩm vấn nói trong căn phòng tối, lúc đặt câu hỏi thậm chí còn không thèm để tâm đ ến câu trả lời của cô, Mộ Thu Từ khẽ cau mày.
Có người trên cao muốn bảo vệ cô, rốt cuộc là ai? Còn thân phận hiện tại của cô đóng vai trò gì trong chuyện này? Mộ Thu Từ xoay người trên giường, trầm tư suy nghĩ.
Còn có Lục Y Vũ, Ngụy Hàm nói là cô đã chủ động cầu xin để đưa nàng ấy về. Nhưng bây giờ xem ra, phần lớn chỉ là cái cớ mà nguyên chủ tùy tiện viện ra.
Có một điều không thể phủ nhận, đó là cô và Lục Y Vũ nhất định phải duy trì một mối quan hệ thân mật đầy yêu thương ngoài mặt. Nếu không, với tính cách của nguyên chủ, hoàn toàn không cần giấu giếm Ngụy Hàm và những người khác.
Lần trước rời khỏi bệnh viện, Ngụy Hàm hẳn là đã nhận ra giữa cô và Lục Y Vũ có vấn đề, nhưng lại không hỏi gì, ngầm giúp cô giữ bí mật.
Nói cách khác, số người biết chuyện cô bị Lục Y Vũ đập trúng đầu hôm đó không nhiều, mà phần lớn trong số họ vốn đã quen thuộc với bản tính của nguyên chủ.
Manh mối quá ít, nghĩ thế nào cũng không thể nối kết lại hết được. Mộ Thu Từ bực bội vỗ trán, "Thôi đi ngủ, sự thật sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra."
—
Công việc ở quảng trường thì cô không thể từ bỏ, vì vậy cô đã nói với ông chủ về việc xin nghỉ một ngày. Hôm nay, cô chuẩn bị ở nhà đợi Ngụy Hàm đến.
Mộ Thu Từ đứng trong bếp, động tác hơi vụng về khi hâm nóng sữa, dùng thìa khuấy nhẹ để sữa được làm nóng đều.
Thỉnh thoảng, cô lại ngước mắt liếc nhìn tầng trên, sau đó múc sữa ra cốc, tính toán thời gian Lục Y Vũ sẽ xuống.
Hôm qua khi cô chạy bộ buổi sáng về thì Lục Y Vũ vừa lúc ra ngoài. Hôm nay, cô tiện thể mua luôn bữa sáng mang về.
Dạo này nàng ấy vất vả rồi, chẳng trách thời gian thức dậy cũng muộn hơn bình thường. Nghĩ đến lời bác sĩ Giang nói trước đó, rằng suốt thời gian ở bệnh viện đều là Lục Y Vũ chăm sóc vợ chồng Mộ Nam, Mộ Thu Từ cảm thấy có chút áy náy.
Trong thời đại này, thể lực, tinh thần và sức bền của Omega đều thua kém Alpha, thậm chí còn không bằng Beta, có thể nói là hoàn toàn bị gắn mác "yếu đuối".
Ngoại trừ việc hai ngày một lần đến thăm, những lúc khác cô chỉ có thể biết tình hình của vợ chồng Mộ Nam qua lời kể của bác sĩ Giang.
Lục Y Vũ từ trên lầu đi xuống, trong không khí phảng phất hương sữa tươi ấm áp. Trên bàn là cốc sữa nóng hổi và hộp bánh bao bốc khói nghi ngút.
"Lỡ tay nấu nhiều quá, đổ đi thì lãng phí quá." Mộ Thu Từ đứng bên cạnh, cầm cốc sữa trong tay, thản nhiên nói.
Cô nhấp một ngụm sữa, cố nhịn cảm giác buồn nôn, sau đó cầm ly đi vào bếp rửa sạch rồi lên lầu.
Cô sợ Lục Y Vũ từ chối mình, dù sao thì trong mắt đối phương, hành động này chẳng khác nào chồn chúc tết gà, chắc chắn có ý đồ.
Cô đã cố gắng uống hết chỗ sữa mà mình ghét, làm vậy thì Lục Y Vũ sẽ không từ chối nữa.
Một cô gái thật là khó chiều. Nghĩ đến đây, Mộ Thu Từ bật cười trong lòng.
Nhưng mà, ôi chao, sữa này thật khó uống quá, lần sau không thể dùng chiêu này nữa. Tổn hại bản thân tám trăm chỉ để đổi lấy một lần thuận lợi, quả thực không đáng.
Lục Y Vũ nhìn theo bóng lưng cô phản chiếu trong gương, lại cúi đầu nhìn bữa sáng và ly sữa trên bàn, do dự một lúc rồi lên tiếng:
"Ý cô là tiền không đủ tiêu à?"
—
Vài phút sau, Mộ Thu Từ, người đang uống nước ừng ực trên lầu, nhận được một tin nhắn chuyển khoản. Cô sặc nước, suýt nữa phun hết ra ngoài.
"Sao lại chuyển tiền nữa... khụ khụ, còn nhiều hơn lần trước?" Cô vỗ ngực, nhịn ho khan rồi nhìn rõ con số trên tin nhắn.
Năm nghìn tín dụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!