*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nặc Nặc, em mau đóng sách lại rồi theo chị đi ngay. Nếu để mẹ biết được thì chắc chắn sẽ đánh mông em đấy."
"Mẹ sẽ không đâu, mẹ thương em nhất mà." Nặc Nặc lè lưỡi trêu chọc, rồi cầm bút trong tay chạy vèo ra ngoài.
"Mẹ thì không nỡ đánh em, nhưng mommy thì vẫn còn cầm được roi đó, em gái ngốc của chị ơi." Cúi đầu nhìn những nét chữ nguệch ngoạc của em gái, Lục Tinh Thần, hiện 12 tuổi, thở dài.
Nặc Nặc chạy ra ngoài, không thấy mẹ trong phòng khách, bèn rẽ vào vườn.
"Mẹ ơi mẹ, mẹ đang ở đâu thế?"
"Sao thế, gấp gáp vậy con?" Trong tay cầm bình tưới hoa, dưới ánh mặt trời vẫn trẻ trung như gái đôi mươi, Mộ Thu Từ xoa đầu con gái út.
Rõ ràng đã gần bốn mươi, nhưng trông cô vẫn chẳng khác gì lúc hai mươi tám, hai mươi chín. Trong thời đại này, giữ mãi vẻ ngoài ở thời kỳ đỉnh cao cũng không phải điều quá khó.
"Con vừa đọc xong một quyển sách, chị bảo nếu mẹ biết sẽ nổi giận." Nặc Nặc nhét cây bút vào túi, rồi nũng nịu đòi bế.
"Lại đọc xong một quyển nữa à? Xem ra trong thư phòng phải để thêm ít sách mới được." Đặt bình tưới xuống, cô cúi người bế con gái lên, trong lòng hiểu rõ.
"Chị con đâu rồi?"
"Chị đang ở trong thư phòng... À không, ở sau lưng mẹ kìa." Nặc Nặc nhìn Lục Tinh Thần đang bước ra từ trong nhà, "Chị ơi, mẹ không mắng em nha."
"Tinh Tinh, lại là Nặc Nặc ký tên lên sách nữa à?" Mộ Thu Từ quay người lại, nhìn cô con gái lớn 12 tuổi đang đứng bất lực.
"Mẹ biết là tốt rồi, đừng chiều Nặc Nặc quá, càng ngày càng bướng đấy." Lục Tinh Thần đi tới, nhéo má em gái một cái.
"Chị không được nhéo mặt em, mẹ nhìn chị kìa." Nặc Nặc méo mặt, kêu mẹ giúp.
Vừa lúc đó, Lục Y Vũ về đến nhà đã thấy cảnh này, chưa kịp nói gì thì Vân Hi phía sau nàng đã bật cười.
"Mommy, để con giúp." Lục Tinh Thần buông em gái ra, chạy tới giúp.
"Mẹ ơi, mình đi qua chỗ mommy đi." Nặc Nặc trong vòng tay mẹ giục giã.
"Mệt chết em rồi, lần sau có đánh chết em cũng không đi mua đồ với chị nữa đâu." Lục Thanh Vũ từ trong xe chui ra, mặt mày nhăn nhó vì mệt.
"Dì nhỏ bế con đi." Nặc Nặc đưa tay về phía cô.
"Bảo bối của dì nhỏ, hôm nay lại chọc giận Tinh Tinh rồi phải không?" Lục Thanh Vũ nhìn thấy cảnh cháu gái nhỏ bị cháu lớn nhéo má lúc nãy.
"Không có đâu, con chỉ đọc sách thôi. Chị tự nhiên xông vào làm con hết hồn, suýt nữa ký tên lệch luôn." Trong nhà, người chiều Nặc Nặc nhất chính là Lục Thanh Vũ.
"Thanh Vũ, đừng chiều con bé quá." Mộ Thu Từ lắc đầu đứng bên cạnh. Những năm gần đây cô không ở nhà, Nặc Nặc hầu như đều do dì nhỏ nuôi dưỡng.
"Câu này ai nói cũng được, chỉ chị thì không được." Lục Thanh Vũ hừ lạnh, "Nặc Nặc giống như con gái em vậy, em không chiều thì ai chiều?"
"Còn giành con với chị thì chị đánh em đấy." Cô nhướng mày xắn tay áo, khoe cánh tay săn chắc, định tỷ thí một phen.
Trước kia vì Thanh Vũ bị thương nên cô còn nhường nhịn, giờ khỏe rồi mà còn dám tranh giành Nặc Nặc với mình.
"Muốn con thì tự đi tìm người sinh, đừng nhắm vào con gái chị."
"Em cứ muốn Nặc Nặc đấy, mà Nặc Nặc cũng thích dì nhỏ nhất mà, đúng không nào?" Lục Thanh Vũ nhe răng, dụ dỗ Nặc Nặc.
Sinh con á? Biết đi đâu mà kiếm được một Omega chịu kết hôn với mình chứ. Dù sao cũng không thể là cô ấy... Minh Y, không biết bây giờ cô ấy đã thực hiện được ước mơ chưa nhỉ?
Hai người giằng co khiến Nặc Nặc cười không ngừng, Lục Thanh Vũ giấu cảm xúc rất giỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!