Bên cạnh chiếc nôi, cô ôm lấy Y Vũ, vươn tay chạm nhẹ vào đứa trẻ đang ngủ, thấy miệng bé mấp máy như thể sắp tỉnh dậy.
"Không được động đậy lung tung." Y Vũ đưa tay vỗ cô một cái, trách yêu liếc nhìn cô.
"Chị chỉ muốn chạm một chút thôi mà. Lúc đi thì con bé còn chưa chào đời, ai ngờ lúc về đã lớn như vậy rồi."
Mộ Thu Từ tỏ ra ấm ức, vì Đế quốc mà đổ máu hy sinh, vậy mà về đến nhà còn không cho ôm con gái một cái.
"Khó khăn lắm mới dỗ ngủ được, đừng làm con bé tỉnh lại."
"Đợi con tỉnh rồi thì ôm cũng chưa muộn."
Lục Y Vũ bị dáng vẻ của cô chọc cười, cố nhịn cười đưa tay xoa cằm cô như đang vuốt mèo vậy.
"Chị đâu phải là mèo con, xoa kiểu đó vô ích." Mộ Thu Từ thân mật cọ cọ má Y Vũ, "Thời gian qua chị không ở nhà, mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
"Không có chuyện gì cả." Lục Y Vũ xoa má cô, khẽ hôn lên môi cô một cái, "Có một chuyện muốn nói với chị."
"Ừ, em nói đi, chị nghe đây."
"Thanh Vũ về rồi." Lục Y Vũ nhìn chằm chằm vào cô, muốn xem phản ứng.
"Thanh Vũ không sao thì tốt quá rồi." Sắc mặt Mộ Thu Từ thoáng thay đổi, rồi nở một nụ cười.
Dù trong lòng có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn thật lòng thấy vui mừng.
"Chị không có gì khác muốn nói sao? Ví dụ như... chuyện về Thanh Vũ ấy." Y Vũ nhìn cô chằm chằm. Nếu không vì đứa bé đang ở ngay bên cạnh, Mộ Thu Từ chắc chắn tin rằng mình sắp bị "ăn đòn" rồi.
Biết rõ vợ mình là kiểu chị gái cuồng em, thế mà lại giấu chuyện quan trọng như thế. Bây giờ bị lộ rồi, hỏi cô biết phải làm sao đây.
"Lúc đó chẳng phải chị sợ em biết sẽ bị xúc động mạnh, ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe sao. Chính em cũng biết tình trạng của em lúc đó như thế nào mà." Mộ Thu Từ cố gắng giải thích.
"Lần sau không được như vậy nữa. Dù có chuyện gì, chị cũng phải nói cho em biết. Chứ không phải để em mù mờ sau mọi chuyện. Chị có biết lúc nhận được tin từ quân bộ, em sợ đến thế nào không?"
Lục Y Vũ lườm cô một cái, đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
"Sẽ không có lần sau nữa. Chị còn gì để giấu em chứ, đúng không?" Nghe giọng là biết đã thoát nạn, Mộ Thu Từ cười tít mắt.
"Hạm đội Thiên Hà trở về cũng đã lâu rồi, sao hôm nay chị mới về? Có chuyện gì xảy ra sao? Hay là quân bộ lại giao nhiệm vụ?"
"Cũng xem như là vậy. Phải biết là người vợ yêu dấu của em đây rất quan trọng với Đế quốc đấy." Cô cười nói nhẹ nhàng, không hề nhắc đến những chuyện xảy ra trong nửa tháng qua.
"Nói bậy."
"Chị vừa mới cứu Đế quốc đấy nhé, nói chị là người cứu thế giới cũng chẳng sai đâu." Mộ Thu Từ nói như đùa, chẳng có chút nghiêm túc nào.
"Sao chị lại trở nên hay ba hoa thế hả? Mấy câu chuyện ly kỳ cứu thế giới ấy, đợi Thanh Vũ về thì kể cho con bé nghe." Lục Y Vũ cười lắc đầu, không buồn để ý đến cô nữa.
"Sao lại nói là ba hoa chứ? Nhưng cũng không sao, mấy chuyện đó cũng chẳng quan trọng gì." Cô thản nhiên nói.
"Thế giới không quan trọng bằng người nhà của chị. Cứu thế giới cũng chỉ vì chị muốn bảo vệ thế giới của chị thôi." Mộ Thu Từ cúi đầu, chạm trán mình vào trán Y Vũ.
"Sao Thanh Vũ lại đột nhiên quay về? Chị không nhận được thông báo nào từ quân bộ cả... nói chị nghe xem nào."
"Chuyện này phải kể từ ba tháng trước, lúc đó em... Thanh Vũ giờ đang giúp em quản lý Tinh Diệu."
"Tính con bé có chịu nổi không?"
"Thời gian trước nó còn nói muốn quay lại quân đội, bị em ngăn lại rồi." Lục Y Vũ lắc đầu, có chút lo lắng, "Em sợ chuyện ngoài ý muốn trước đây lại xảy ra lần nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!