Chương 1: Xuyên không

Khi Mộ Thu Từ tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy đau đầu, thầm nhắc nhở bản thân lần sau không được uống nhiều như vậy nữa.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai người bỗng nhiên xông vào, không thèm để ý đến cô, phối hợp ăn ý mà nói gì đó. Nói xong, họ nhân lúc cô không để ý mà trực tiếp đè cô xuống đất.

"Là cô ta sao?"

"Chính là cô ta, mang đi."

"Mẹ kiếp, các người muốn làm gì?" Cô giận dữ mắng một câu, cố gắng vùng vẫy đứng dậy.

Mộ Thu Từ vốn là một cô gái dịu dàng, lễ độ, chưa bao giờ nói lời thô t ục

- với điều kiện là cô không bị hai gã đàn ông cao to đ è xuống sàn vào sáng hôm sau sau một cơn say bí tỉ.

Như thể đã đoán trước cô sẽ phản kháng, một chiếc mũ trùm đen ngay lập tức trùm lên đầu cô.

Mộ Thu Từ không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng may mắn là cô vẫn chưa điếc.

"Xin lỗi phu nhân, chúng tôi đến trễ."

"Không sao." Một giọng nữ khàn khàn vang lên bên tai cô. Vẫn còn người khác ở đây sao? Vì bị cồn làm tê liệt giác quan, rốt cuộc cô đã bỏ qua bao nhiêu chuyện rồi?

Chưa nói đến hai người đột nhập vào nhà cô... Khoan đã, cô mẹ nó hình như không mặc đồ.

Chẳng phải là đã bị nhìn thấy hết rồi sao?! Khuôn mặt Mộ Thu Từ tái mét, vô cùng khó coi. Hai tay cô bị trói ra sau, cả người mềm nhũn không còn sức lực, chỉ có thể yếu ớt giãy giụa vài cái.

Trong đầu cô rối tung rối mù, mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn. Cô cứ thế bị đẩy đi một đoạn đường.

"Lên xe." Một trong hai kẻ bắt cô lạnh lùng lên tiếng.

Mộ Thu Từ không chịu nghe lời, đầu gối sau liền bị đá một cú, suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất. Sau đó, cô bị kéo mạnh lên xe.

Không biết đã trôi qua bao lâu, sau khi xuống xe, cô lại bị ép đi thêm một đoạn đường.

Mộ Thu Từ cảm giác mình bị ấn xuống ghế, hai tay được cởi trói. Cô còn chưa kịp mở miệng, một cơn đau nhói đột nhiên truyền đến từ cánh tay.

Chiếc mũ trùm đầu bị giật xuống, để rồi cô nhận ra tình huống hiện tại còn tệ hơn những gì mình tưởng tượng.

Trong căn phòng tối tăm, chỉ có một chiếc đèn mờ mịt đặt ở góc bàn. Giữa cô và người đối diện là một chiếc bàn dài, ánh sáng yếu ớt khiến cô không nhìn rõ mặt đối phương.

Làm một công dân gương mẫu suốt hai mươi sáu năm qua, Mộ Thu Từ thề rằng mình luôn sống ngay thẳng, không vi phạm pháp luật. Dù cô chẳng phải nhân vật có ích cho xã hội, nhưng cũng không đáng bị nhốt vào căn phòng tối đáng ngờ này như một tên tội phạm!

Nhìn chằm chằm vào người đối diện, cô cố gắng kéo chặt chiếc áo khoác lỏng lẻo trên người, dù điều này chẳng giúp ích gì cho tình trạng "lộ hàng" của mình.

Ngoài chiếc áo khoác vội vàng khoác lên, cô hoàn toàn không mặc gì bên trong. Cô buộc bản thân phải bình tĩnh, dù sao thì bị lộ còn hơn là mất mạng.

Nghĩ lại cảnh tượng khi nãy, Mộ Thu Từ suýt cho rằng sau khi bị đ è xuống đất, sẽ có người cầm súng lao vào bắn thẳng vào thái dương cô. Mọi thứ được sắp đặt một cách bài bản đến đáng sợ.

Tình hình có vẻ kỳ quặc. Cô do dự một chút, nghĩ xem có nên mở lời chào hỏi cả nhà đối phương trước không — à không, là nên nghiêm túc hỏi xem có phải họ bắt nhầm người không.

"Các người có bắt nhầm người không?" Cô nhếch môi, cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt, đáng thương và vô tội nhất có thể.

"Không nhầm."

Mộ Thu Từ cảm thấy đối phương hình như vừa lạnh lùng cười nhạo cô một cái. Chẳng lẽ hắn không cảm nhận được tín hiệu "tôi vô hại" mà cô cố gắng truyền đi sao?

Sao cô lại có cảm giác phản tác dụng thế này?

Người đối diện cầm thứ gì đó trên tay, tay còn lại cầm bút, chuẩn bị thẩm vấn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!