Chương 7: (Vô Đề)

Edit: cô Dờ lười chảy thây đáng bị treo lên cây đánh thành đầu heo

Nhạc Doanh Khuyết không biết Cố Trầm tự dưng bị làm sao, liền cho hạ nhân lui xuống, nhẹ giọng nói với hắn,

"Ngủ ở nơi này sẽ cảm lạnh mất."

Giọng nói dịu dàng mềm mại như nước, giống như đang dỗ trẻ con, vì dỗ dành hắn mà Nhạc Doanh Khuyết cố tình rời khỏi xe lăn, ngồi thấp xuống cạnh hắn.

Cố Trầm sửng sốt, một đại nam nhân như hắn lại được người ta dỗ dành, thật sự chịu không nổi, liền đưa lưng về phía Nhạc Doanh Khuyết.

Nhạc Doanh Khuyết chỉ coi như Cố Trầm tính tình trẻ con, lại vất vả tự leo lên lên xe lăn đi ra trước mặt Cố Trầm.

Tiếng bánh xe lạch cạch làm Cố Trầm không hiểu sao nổi da gà, Nhạc Doanh Khuyết cử động khó khăn, liệu mình có đang ép người ta quá đáng hay không.

Hắn lén nhìn Nhạc Doanh Khuyết, vừa lúc y đẩy xe tới trước mắt hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cố Trầm lại run rẩy vô thức muốn tránh né, Nhạc Doanh Khuyết nào có thể cử động nhanh như hắn, tới tới lui lui vòng ra trước mặt hắn, Cố Trầm chỉ có thể xoay người quay vào thành ghế dựa để tránh đi.

Nhạc Doanh Khuyết hết cách, đành tới sau lưng Cố Trầm, thấp giọng hỏi,

"Rốt cuộc là làm sao vậy? Không vui à?" Nói xong thì vỗ nhẹ lưng Cố Trầm.

Mới vừa chạm vào, Cố Trầm ngồi phắt dậy, hai mắt kinh hãi nhìn Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết bị hành động của hắn làm hoảng sợ, một lúc sau mới hồi thần, Cố Trầm...

Cố Trầm hiện giờ tâm loạn như ma, Nhạc Doanh Khuyết cứ đi tới lui trước mặt hắn khiến hắn không thể bình tĩnh, Ta ở chỗ này!

Giọng nói có phần lớn tiếng, tốc độ nói cũng nhanh hơn ngày thường.

Nhạc Doanh Khuyết bị quát thì sững người, Cố Trầm chưa từng nổi nóng với y, chỉ cần thấy sắc mặt Nhạc Doanh Khuyết hơi không tốt là Cố Trầm sẽ mặt dày dính lại gần.

Nhất thời, Nhạc Doanh Khuyết không biết nên làm gì.

Quát người ta xong thì Cố Trầm hối hận, sao phải tức giận với Nhạc Doanh Khuyết chứ, lỡ như... lỡ như lộ chuyện thì mình mất nhiều hơn được.

Tay Nhạc Doanh Khuyết cứng đờ giữa không trung, một lúc sau mới dần buông xuống, vẻ mặt hơi lúng túng,

"Vậy... đi tắm trước đi, để ta gọi A Ly lấy chăn cho ngươi, hôm qua người nôn thốc nôn tháo người toàn mồ hôi, tắm rửa rồi đi nghỉ đi."

Không đợi Cố Trầm trả lời, Nhạc Doanh Khuyết gọi A Ly,

"Chuẩn bị nước tắm cho Đại thiếu gia đi." Lại bồi thêm một câu,

"A Ly, vào hầu hạ Đại thiếu gia tắm nhé."

A Ly sửng sốt, hiện giờ ai là người gần gũi với thiếu gia nhất kia chứ, nàng lén liếc mắt nhìn Cố Trầm, thấy Cố Trầm không hề phản đối, ngồi im lặng trên ghế nhìn ra cửa sổ. Hay là do Thiếu nãi nãi tức giận?

Nhưng Đại thiếu gia chưa bao giờ nỡ lòng nặng lời với Thiếu nãi nãi, nâng như nâng trứng, làm sao lại giận cho được.

Có ngờ vực thế nào thì A Ly cũng không dám lắm miệng, nàng kêu hạ nhân đổ nước tắm rồi đi ra sau bình phong hầu hạ Cố Trầm tắm rửa.

Sau lưng, ánh mắt người kia nóng như lửa, Cố Trầm không dám quay đầu lại nhìn, bộ dạng ngoan ngoãn theo A Ly vào trong tắm rửa. Nhạc Doanh Khuyết tựa vào xe lăn, nhìn bình phong không nói câu nào. Có phải Cố Trầm còn khó chịu chỗ nào hay không?

Cho nên tính tình mới thay đổi.

Cho tới khi đi ra khỏi bình phong Cố Trầm vẫn im lặng, không cần Nhạc Doanh Khuyết phải trấn an dỗ dành. Thấy Nhạc Doanh Khuyết còn ở đó, Cố Trầm không muốn đi ra, A Ly hiểu ý nên lui xuống trước.

Cố Trầm không chịu đi qua, Nhạc Doanh Khuyết đành chủ động mở lời:

"Cố Trầm, ngủ trên ghế không thoải mái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!