Thuyền hàng đang chạy trên mặt nước, gần như không cảm nhận được quỹ đạo của nó.
Trong khoang thuyền bỗng yên tĩnh trở lại, Nhạc Doanh Khuyết nhìn chằm chằm vào boong thuyền, lúc lâu sau mới cười lạnh một tiếng: Thật sự tới rồi.
"Nhạc Tiên Dẫn! Đừng có động vào y, người ra điều kiện gì ta cũng đồng ý, hoặc là ta tới làm con tin của ngươi." Bị ảnh hưởng bởi gió sông, giọng nói của Cố Trầm bị thổi lạc thành từng mảnh thanh âm.
Nhạc Tiên Dẫn liếc nhìn cửa sổ hai bên, trong lòng buồn bực vô cớ:
"Cố Trầm, ngươi đúng là biết tính toán, một lớn một nhỏ đang ở đây với ta mà ngươi muốn đổi, ngươi dựa vào đâu? Không muốn Nhạc Doanh Khuyết bị thương thì đưa tất cả mọi người rời thuyền mau."
"Ngươi có gan lén buôn lậu muối, vốn chỉ còn đường chết thôi, dù ta có thả ngươi đi thì cũng có quân triều đình truy bắt ngươi." Cố Trầm thấp giọng.
Nhạc Tiên Dẫn cười lạnh:
"Dù là kết cục thế nào thì ta cũng sớm lường trước rồi, nhưng nếu bây giờ ngươi muốn cá chết lưới rách cùng ta thì cứ xông lên thử xem. Nhạc Doanh Khuyết sẽ mất mạng trước, hay là thân thủ ngươi nhanh hơn, ngươi dám thử không?"
Ngoài khoang thuyền im lặng một lúc, Nhạc Tiên Dẫn đắc ý nói:
"Ngươi không dám, ngươi không đành lòng. Nếu đã không dám, vậy để tất cả mọi người rời thuyền đi."
Nghe được tiếng ồn ào trên boong thuyền, Nhạc Tiên Dẫn đè gáy Nhạc Doanh Khuyết, rủ rỉ thì thầm bên tai y:
"Ngươi xem, ca ca không lừa ngươi nha. Dù Cố Trầm có đuổi theo đến đây, hắn cũng không có cách nào cứu ngươi được."
Dưới tay cảm nhận được Nhạc Doanh Khuyết đang run rẩy, Nhạc Tiên Dẫn nói tiếp: "Biết vì sao không? Bởi vì ngươi chỉ là một tên phế vật, ngươi chẳng những không thể tự thoát thân mà còn làm liên luỵ tới hắn, liên luỵ tới đứa trẻ trong bụng.
Hay là bây giờ ta cho ngươi cơ hội, trước khi ta quay đầu lại, ngươi chạy được ra khỏi buồng nhỏ này, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, được không?
"Quả nhiên Nhạc Doanh Khuyết càng run rẩy hơn. Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kiên cường không chịu khuất phục."Thế này mới phải.
Ngươi phải như này mới là Doanh Khuyết chứ, vẫn nhát gan dễ bị bắt nạt giống hệt ngày xưa, sợ ta, giờ vẫn sợ ta.
Vươn tay ra với ngươi chính là một sự bố thí rồi."
Dao găm lạnh băng áp vào gáy Nhạc Doanh Khuyết.
Chỉ cần y có bất kì cử động nào, Nhạc Tiên Dẫn có thể dễ dàng lấy mạng y.
Bên ngoài khoang thuyền, Cố Trầm hạ lệnh cho tất cả mọi người rời thuyền.
Hắn liếc nhìn Lục Lân đầy hàm ý, Lục Lân gật đầu bao vây đuôi thuyền.
Âm thanh bên ngoài nhỏ dần, Nhạc Tiên Dẫn chậm rãi thả tay xuống, lẩm bẩm:
"Đều tại Cố Trầm cả, chúng ta không xuôi Nam được rồi, phải làm gì bây giờ đây? Chờ ca ca tìm được nơi để đi nhé, một nơi mà không ai có thể tìm được."
Nhạc Tiên Dẫn đi tới cửa sau, quay lưng về phía Nhạc Doanh Khuyết.
Ngay khi tay gã vừa chạm tới tấm bản đồ lộ trình, sau lưng gã đã vang lên tiếng sột soạt.
Doanh Khuyết?
Đoàng!
Nhạc Tiên Dẫn không tin nổi nhìn Nhạc Doanh Khuyết cách đó không xa.
Cánh tay y đang hơi run rẩy, hai tay lóng ngóng giữ chặt hoả thương, đầu cây súng đang toả ra hơi khói trắng.
Mà viên đạn kia đã ghim chặt vào đầu gối Nhạc Tiên Dẫn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!