Chương 48: (Vô Đề)

Lục Lân sai người vớt người dưới sông lên, là A Ly.

"Đại thiếu gia, Lục Lân không dám tự ý đuổi theo thuyền nên về nghe chỉ thị từ ngài."

Đám sơn tặc vừa rời đi không lâu, hẳn là còn chưa vào tới hẻm núi.

Cố Trầm lắc đầu, nhìn về phía đoàn thuyền:

"Không đuổi theo. Ta đích thân giao bạc cho Nhạc Tiên Dẫn. Nếu gã không đợi được bạc thì sẽ không chạy đâu."

Đường thuỷ và đường bộ sơn tặc đi lần này không có núi non trùng điệp hai bên như khu phía Nam.

Đi ra khỏi phía Đông, một bên là đường mòn rợp bóng cây.

Cả đường thuỷ lẫn đường bộ không nhanh bằng chạy đường bộ.(?) Lúc sơn tặc còn chưa tới, Cố Trầm đã mang người tụ họp với Cảnh Hàn.

Vì Nhạc Doanh Khuyết không nằm trong tay sơn tặc, giờ chỉ còn cách giăng lưới chờ sơn tặc chia chác chiến lợi phẩm.

Dưới ánh trăng bị che khuất, chiếc thuyền mái hiên chậm rãi đậu bờ.

Mấy người trên thuyền cùng nhau khiêng rương bạc xuống, nhìn trước ngó sau một lúc, trên bãi sông không một bóng người, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Quả nhiên, sâu trong rừng, có hai nhóm người và ngựa đã chờ bọn chúng.

Một nhóm là người sơn tặc, nhóm còn lại là người của Nhạc Tiên Dẫn.

Mã Bưu mang theo không nhiều người lắm, sợ gây sự chú ý của người ngoài.

Hắn nhỏ giọng phân phó thuộc hạ:

"Phần kia của Nhạc Nhị gia nhanh nhanh lấy đi. Hôm nay thanh toán tiền hàng xong, sau này mỗi người một ngả rồi."

Người thay Nhạc Tiên Dẫn tới nhận bạc là đám dân buôn người Nam.

Tên cầm đầu liếc nhìn xem là bạc thật hay giả, cúi đầu ra hiệu với người xung quanh, thuộc hạ nhanh chóng nâng rương lên chuẩn bị rời đi.

Cảnh Hàn và Cố Trầm nhìn nhau, phất tay về phía trước ra lệnh: Lên.

Trong lúc nhất thời, tiếng vũ khi vang vọng lên trong rừng cây vốn tĩnh lặng, hai nhóm người đều bị hạ gục.

Cố Trầm đánh giá đám người của Nhạc Tiên Dẫn.

Chúng không giống người lái buôn trung thực cho lắm, Nhạc Tiên Dẫn cũng không dám để người lái giao dịch với sơn tặc.

Hắn hỏi: Các ngươi là ai?

Vài tên quỳ trên đất, vẫn ngẩng cổ đầy ngạo nghễ.

Cố thiếu gia. Cảnh Hàn cười như không cười bước tới gần,

"Bọn chúng không chịu mở miệng cũng không sao, bản vương mới kiếm được món bảo bối từ Tây vực đây."

Dứt lời, Cảnh Hàn lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gỗ đàn hương, mở ra có mấy viên dược hoàn ở bên trong.

Cảnh Hàn ra hiệu cho thuộc hạ bắt bọn chúng nuốt xuống.

Y ung dung nói:

"Nếu trong vòng 2 canh giờ mà không có thuốc giải, toàn thân sẽ thối rữa chảy máu đến chết. Bọn chúng không muốn mở miệng thì để người trông coi chúng, chờ dược hiệu phát tác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!