Lúc hai người trở về An Thành, màn đêm đã dần đặc quánh.
Trong gió đêm xen lẫn không khí ẩm ướt, vài thanh âm thô kệch vang lên đánh vỡ sự tĩnh lặng.
"Như đòi mạng vậy. Đêm nay bận rộn cả đêm không tính, ngày mai vẫn còn phải vội vã."
Cố Trầm nháy mắt với Lục Lân ý ám chỉ.
Hai người kiếm tìm chỉ thấy một nhóm nam tử hán ăn vận áo choàng vải thô, mồ hôi nhễ nhại như vừa tan việc.
"Chuyến này Nhạc Nhị gia đang hối hả làm ăn. Đại thiếu gia bỗng dưng tiếp tay cai quản chuyện thuyền cảng, Nhị gia hẳn là sốt ruột lắm."
"Biết rồi. Trong lòng Nhạc Nhị gia tự biết tìm đường lui cho mình. Đây chẳng phải là chủ động đi tìm Nhạc lão gia nói chuyện làm ăn ở phía Nam ư?"
"Có lý thật đấy. Mồm nói là dẫn mối cho Nhạc gia, thật ra Nhị gia biết thừa Nhạc gia không có phần cho gã nên tự ý xuôi Nam kiếm chác chứ gì."
Mấy người kia hẳn là thợ thuyền của Nhạc gia.
Cố Trầm và Lục Lân đi theo một lúc rồi dừng lại không tiến tới.
Cố Trầm day day trán:
"Nhạc Tiên Dẫn định mai mang Doanh Khuyết chạy trốn."
Dù là ban đêm rồi nhưng cái nóng vẫn không thuyên giảm, Cố Trầm càng lúc càng lo cho thân thể Nhạc Doanh Khuyết.
Ngày hôm sau, Cố Trầm, Lục Lân và Cảnh Hàn chia nhau ra ba đường khác nhau.
Cố Trầm đích thân đi giao bạc, Lục Lân tới phía Nam bến tàu theo dõi Nhạc Tiên Dẫn, Cảnh Hàn thì phụ trách chắn đường chở bạc và sơn tặc.
Tại phía Nam bến tàu, đội tàu thuyền Nhạc gia lục tục xuất cảng từ sáng sớm.
Lục Lân không dám mạo hiểm sai người đi đường thuỷ, chỉ đành mang người cẩn thận lần theo dấu vết bằng đường bộ.
Rời khỏi bến tàu là mặt sông rộng lớn.
Người trên bờ đi đường núi để theo dõi, nhưng đến lúc nhìn thấy được sông rộng thì không thấy bóng dáng đoàn thuyền đâu nữa.
Ở bên dưới, nơi Lục Lân không nhìn thấy được tình hình, thuyền chở hàng chậm rãi tiến sát tới một chiếc bè.
Nhạc Tiên Dẫn đứng trên cao nhìn xuống người đứng trên bè, là Nhạc Doanh Khuyết.
"Đã lâu không gặp, đệ đệ."
Thừa biết Cố Trầm sai người theo dõi mình, bèn thừa cơ ở nơi có núi ngăn cách này, gã âm thầm để Nhạc Doanh Khuyết lên thuyền.
Bị đẩy từ trên bè xuống thuyền chở hàng, trên thuyền có ít nhất mười mấy người, lòng bàn tay Nhạc Doanh Khuyết cũng rịn đầy mồ hôi.
Cho dù trong ngực có giấu hoả thương, y cũng không dám ra tay với Nhạc Tiên Dẫn.
Trong khoang thuyền, Nhạc Tiên Dẫn ra lệnh cho A Ly: Đi ra ngoài chờ.
A Ly không dám nhiều lời, cúi đầu vén rèm đi ra ngoài.
Rèm vừa buông xuống, Nhạc Tiên Dẫn mới cười nói:
"Lát nữa thuyền tiến vào hẻm núi, đợi tiền chuộc của Cố đại thiếu gia, khi đó…ta sẽ dẫn Doanh Khuyết…" Gã cố ý nhìn liếc qua phần bụng Nhạc Doanh Khuyết,
"Cùng với đứa cháu trai chưa chào đời này xuôi Nam."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!