Chương 45: (Vô Đề)

"A Ly, hiện giờ ta đang ở chỗ nào?" Sau khi Nhạc Doanh Khuyết bình tĩnh lại, y hỏi.

A Ly mím chặt môi khẽ lắc đầu, vẻ mặt nơm nớp lo sợ, dường như không nói ra được.

A Ly! Nhạc Doanh Khuyết thấp giọng quát.

A Ly là người duy nhất có thể giúp y, y muốn tiến gần lại phía nàng, không ngờ A Ly thế mà lại lùi ra sau một bước.

"Thiếu nãi nãi… Người đừng làm khó ta…."

A Ly rót trà, muốn thoát khỏi Nhạc Doanh Khuyết.

Chưa đợi Nhạc Doanh Khuyết mở miệng, cửa đã mở ra két một tiếng.

Người tới không phải là Nhạc Tiên Dẫn, mà là mấy tên đô con cường tráng.

Cố thiếu nãi nãi. Tên cầm đầu thản nhiên quăng vũ khí trong tay xuống, nói,

"Ngài đừng cố gắng làm gì, ta tới nói cho ngài biết, hiện giờ ngài đang ở trong sơn trại của bọn ta."

Y đã nghe Cố Trầm nhắc đến, ở An Thành có nhiều thương nhân, sơn tặc cũng rất nhiều.

Nhạc Doanh Khuyết liếc nhìn A Ly, che bụng khẽ thở dốc:

"Không biết nên xưng hô với các vị hảo hán đây thế nào?"

Tên cầm đầu cười xuỳ một cái, không nghĩ Cố thiếu nãi nãi nhìn yếu đuối mà lại bình tĩnh như vậy:

"Cố thiếu nãi nãi quả nhiên là xuất thân từ gia đình giàu có, rất dũng cảm. Ta tên Mã Bưu, là người đứng đầu ở sơn trại này."

"Không biết các ngươi bắt ta đến đây có chuyện gì?"

"Chỉ là muốn chút tiền chuộc của Cố gia lớn nhất An Thành này thôi. Cố đại thiếu gia cây to đón gió, trước kia có mỗi vụ làm ăn mà cũng bị hắn ta làm loạn. Chẳng biết hắn đã bày cho đại thiếu gia Nhạc gia chiêu gì."

Người trong giang hồ của Nhạc Tiên Dẫn ít tới thảm thương.

Vụ mua bán kia của Nhạc Ngọc Lưu đã đặt trước một chân giao dịch với Mã Bưu, người của sơn trại được Nhạc Tiên Dẫn chỉ đường cho, thế mà lại xôi hỏng bỏng không.

"Cố thiếu nãi nãi cũng đừng sợ. Ngài rất quý báu, chỉ cần Cố đại thiếu gia thành thật giao tiền chuộc ra trước, ngài và tiểu thiếu gia trong bụng cũng sẽ không mất một cọng tóc nào."

Nhạc Tiên Dẫn mãi không lộ mặt.

Nhạc Doanh Khuyết đoán gã không có quan hệ gì với đám sơn tặc.

Tên Mã Bưu này trông to cao thô kệch, cách nói chuyện lại ngạo mạn vô cùng, không giống người sẽ răm rắp nghe theo mệnh lệnh của Nhạc Tiên Dẫn.

Căn phòng này đúng là rất đơn sơ, thở thôi cũng hít cả tấn bụi.

Nhạc Doanh Khuyết ho khan một tiếng, y cuộn chặt tay thành nắm đấm dưới ống tay áo.

Nhạc Doanh Khuyết đành đánh cược một phen:

"Gia chủ tình nguyện nghe lệnh nhị ca của ta sao?" Âm điệu của Nhạc Doanh Khuyết không cao, nghe nhẹ nhàng yếu ớt, mang vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Mã Bưu cười khẩy một tiếng:

"Cố thiếu nãi nãi nên tiết kiệm chút sức lực đi, đừng có phí lời định đâm chọt quan hệ của ta và Nhị gia Nhạc gia, ta nói được làm được, nghĩa trên mặt chữ."

Sợ Mã Bưu không trả lời, Nhạc Doanh Khuyết không khỏi bấu chặt tay áo, lạnh lùng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!