Nhạc Doanh Khuyết vô thức nắm chặt tay Cố Trầm, lồng ngực hơi phập phồng, tay còn lại che bụng theo bản năng.
"Sai người đi điều tra!"
Cố Trầm bỗng nhiên đứng dậy.
Đối với những chuyện liên quan đến Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm có vẻ mất bình tĩnh hơn hẳn.
Chuyện kinh sợ qua đi, Nhạc Doanh Khuyết tỉnh táo lại, ngăn cản A Ly:
"Trước tiên đừng làm gì."
Nghĩ một lúc lại nhẹ nhàng trấn an:
"Đừng nóng vội. Nếu là nhắm vào ta, sao có thể khiến A Ly dễ dàng phát hiện như vậy. Huống chi bây giờ ta cũng không phải người duy nhất đang có thai."
Gói thuốc này xuất hiện rất kì lạ.
Sau khi nghe lời Nhạc Doanh Khuyết nói, Cố Trầm im lặng một lúc mới lên tiếng:
"Mặc dù Lâm Nhược Thu có thể truyền tin ra ngoài, nhưng chúng ta cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cho dù có thực sự xảy ra sự cố thì nàng ta cũng không thể ngu ngốc như vậy."
Thân thể Nhạc Doanh Khuyết yếu ớt, không dễ dàng có được đứa bé này, sau khi mang thai lại càng thêm yêu quý trẻ con.
Dù có là đứa trẻ trong bụng Lâm Nhược Thu thì y cũng vẫn có lòng trắc ẩn.
"Trong phủ không yên ổn, phải sớm đưa vị Lâm Nhược Thu này ra ngoài." Cố Trầm sắc mặt nghiêm trọng nói.
Nhất cử nhất động của Cố gia đều là đề tài bàn tán của người ngoài.
Cố Uyển chân trước bị áp giải lên kinh thành, Cố Trầm chân sau đã chuẩn bị đuổi Lâm Nhược Thu đang có thai đi, thế này khác nào làm trò cười cho thiên hạ?
Nhạc Doanh Khuyết không khỏi lắc đầu:
"Không thể đuổi Lâm Nhược Thu đi được. Nếu ngươi lo lắng quá, ta sẽ tới sơn trang đợi ngươi."
Ngay dưới mắt còn có thuộc hạ tay chân dơ bẩn, để Nhạc Doanh Khuyết tới sơn trang càng khiến Cố Trầm lo lắng hơn.
Hiểu được nỗi băn khoăn của Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết lệnh cho A Ly lui xuống trước, nghĩ một hồi lại nói:
"Chọn khoảng thời gian không bị phát hiện, cho dù Lâm Nhược Thu biết ta không ở trong phủ thì nàng ta cũng không đoán được ta đi đâu."
So với việc cứ ngồi ở Cố phủ chờ chết, đưa Nhạc Doanh Khuyết ra ngoài hẳn là an toàn hơn, sau khi Cố Trầm hết bận việc thì sẽ tới sơn trang cùng y.
Nhạc Doanh Khuyết nói tiếp:
"Phải chăm sóc Lâm Nhược Thu thật tốt, dù sao cũng mang cốt nhục của Cố Uyển, trẻ con không có tội."
"Bảo bối của ta phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thật khiến ta thấy áy náy." Cố Trầm thở phào, ngồi xuống cạnh Nhạc Doanh Khuyết trêu chọc y.
Nhạc Doanh Khuyết nghiêng đầu không đáp, cả người cứng ngắc một lúc lâu mới nói:
"Ta không thấy tủi thân."
Vừa dứt lời, môi Nhạc Doanh Khuyết đã trở nên ấm nóng, y bị Cố Trầm chặn môi lại.
Hai người dây dưa một lúc Cố Trầm mới miễn cưỡng buông ra.
"Hai ngày nữa ta kêu Lục Lân dẫn người tới đưa ngươi đi." Cố Trầm vuốt ve bụng Nhạc Doanh Khuyết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!