Chương 41: (Vô Đề)

Hôm sau, Cố đại thiếu gia ngồi trong phòng trà nói chuyện với Nhạc Ngọc Lưu.

Chưa nói tới chuyện Cố phủ có biến đổi lớn trong mấy ngày liền, Cố Trầm và Nhạc Ngọc Lưu cũng không tính là thân quen.

Bây giờ hắn chủ động tìm tới Nhạc Ngọc Lưu, không khỏi khiến y nghi ngờ có chuyện gì.

Khiến Nhạc Ngọc Lưu không ngờ tới chính là, Cố Trầm vào thẳng vấn đề ngay khi vừa trò chuyện:

"Đại ca có nguyện ý giao thương với ta không?"

Nhạc Ngọc Lưu hơn Cố Trầm vài tuổi, tính tình trầm ổn, phong cách nói chuyện cũng ổn trọng hơn một chút.

"An Thành có ai không nguyện ý giao thương với Cố gia, Cố đại thiếu gia cứ nói đùa."

"Đại ca với ta cũng không phải người ngoài, Doanh Khuyết gọi huynh một tiếng đại ca, vậy huynh cũng là đại ca của ta."

Mối quan hệ huynh đệ ở Nhạc gia hơi miễn cưỡng, không tính là thân thiết lắm.

Khi xưa lúc quan hệ giữa Cố Trầm và Nhạc Tiên Dẫn vẫn còn tốt, Nhạc Ngọc Lưu cũng chưa nói chuyện với Cố Trầm mấy.

Bây giờ đã cưới Nhạc Doanh Khuyết rồi, y càng không biết Cố Trầm đang có ý gì.

Thấy Nhạc Ngọc Lưu ngạc nhiên nhìn mình mà không đáp, Cố Trầm lại nói:

"Chuyện cầu cảng ở Nhạc gia đại ca thực sự không thấy hứng thú sao?"

Nhạc Ngọc Lưu không hiểu lắm nhìn Cố Trầm: Nói vậy là sao?

"Trong tay ta có một đầu mối, nếu đại ca có thể quản lý được, ta sẽ thay đại ca làm cầu nối với bên bán hàng."

Tay Nhạc Ngọc Lưu cứng đờ, nước trà trong chén cũng sánh ra.

Cố Trầm không biểu cảm gật đầu, ung dung nói tiếp: Đại ca.

"À, chuyện thuyền cảng, ta không quản lý được. Chẳng lẽ Cố đại thiếu gia không biết chuyện bến tàu là do Tiên Dẫn xử lý."

Cố Trầm bất đắc dĩ thở dài:

"Chuyện này đương nhiên đệ biết rõ, chẳng qua Nhạc gia vẫn nên sớm có người làm chủ, đại ca thấy ta nói có đúng không?"

Lúc lâu sau, cánh tay Nhạc Ngọc Lưu thả lỏng ra, y dựa người vào ghế:

"Cố đại thiếu gia đây là đang muốn lôi kéo ta, hay muốn khiến huynh đệ chúng ta trở mặt thành thù? Cho dù Tiên Dẫn không tới Cố gia, nhưng tình nghĩa xưa cũ giữa các ngươi vẫn còn, không đáng vì yêu mà sinh hận."

Câu này khiến Cố Trầm không khỏi cảm thấy nực cười.

Dựa theo góc nhìn của người ngoài cuộc, hắn và Nhạc Tiên Dẫn cùng lắm chỉ là chưa có duyên với nhau, cớ gì phải náo loạn tới mức vạch mặt nhau.

"Cũng không sợ đại ca chê cười."

Vẻ mặt Cố Trầm bỗng thu lại vẻ tươi cười, lông mày nhíu lại,

"Ta và hắn ta không chỉ là hữu duyên vô phận, đại ca chắc cũng đã nghe qua, Cố Uyển đắc tội Vương gia, hôm nay bị áp giải lên kinh thành, giao dịch của Nhạc Tiên Dẫn và Cố Uyển, hẳn là đại ca cũng biết ít nhiều."

Hồi trước y trông thấy Cố Uyển bỏ ra một nửa tiền mua xa luân thuyền, còn là dưới danh nghĩa Nhạc gia.

Không biết trên đường đi xảy ra chuyện gì, Nhạc Tiên Dẫn vội vã thu lại tiền vốn, thậm chí còn bỏ qua chuyện tốt này.

Nhạc Ngọc Lưu nhìn chằm chằm Cố Trầm, suy nghĩ một lúc rồi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!