Chương 40: (Vô Đề)

Cố lão gia đã tỉnh, dâu cả* Cố gia cũng mang thai, đúng là niềm hạnh phúc nhân đôi.

Cánh cổng lớn của Cố phủ vốn dĩ đóng chặt bấy giờ cũng dần trở lại dáng vẻ như trước.

*Gốc là nãi nãi, mình thấy đoạn này dùng từ dâu cả hợp lý hơn, có những đoạn không biết dùng từ gì cho hợp thì mình sẽ để nguyên là nãi nãi.

Lâm Nhược Thu ở hậu viện vẫn không được ra ngoài, hôm nay đã ngất đi, sau đó được mời đại phu tới, Nhạc Doanh Khuyết đang chờ tin của hạ nhân.

A Ly vội vã chạy vào: Đại thiếu nãi nãi….

Nàng ta sao rồi? Nhạc Doanh Khuyết hỏi.

"Đại phu nói…có tin vui…."

Nhạc Doanh Khuyết biến sắc: Đẩy ta qua đó.

Lâm gia đã tới mấy lần, nhưng Lâm Nhược Thu không rời đi, ngày nào cũng ở lại Cố gia.

Hôm nay Cố Uyển đã vào ngục, chuyện Lâm Nhược Thu có muốn sinh đứa bé này ra không vẫn còn là một vấn đề.

Mùa hạ ở An Thành tới muộn, nhưng lại tới rất vội vàng.

Làn gió nhẹ nhàng đung đưa, lay động những phiến lá cây hoè xào xạc trong nội viện.

Lâm Nhược Thu mệt mỏi nằm trên giường, nghe được tiếng xe lăn truyền tới bèn nhìn ra, cánh tay mảnh khảnh vén lớp màn che lên, thấy Nhạc Doanh Khuyết đang được hạ nhân đẩy vào.

Loại quyền thế này khẽ thoáng qua như mây như khói, lúc Lâm Nhược Thu còn có lợi thế, hạ nhân nịnh bợ nàng ta đâu đâu cũng có.

Nay Cố Uyển bị giam giữ rồi, nội viện trở nên quạnh quẽ vô cùng, họ chỉ sợ vì lại gần Lâm Nhược Thu mà đắc tội Nhạc Doanh Khuyết.

Lâm Nhược Thu khi xưa xinh đẹp tao nhã lại thanh cao, lúc này lại đang khổ sở nhìn Nhạc Doanh Khuyết.

Hai người có thai gần như cùng lúc, thân hình Lâm Nhược Thu đã suy yếu hơn trước rất nhiều.

Mặc dù trong lòng y vẫn kiêng kỵ chuyện Lâm Nhược Thu cố tình làm hại Cố Trầm, nhưng y cũng không đành lòng bỏ đói đứa con trong bụng của Lâm Nhược Thu.

"Việc gì phải giày vò bản thân, sao ngươi không tự ngẫm lại xem, cũng vì…."

"Khỏi cần ngươi làm bộ làm tịch, Cố Trầm tốt nhất, ngươi đắc ý lắm chứ gì?"

Những lời này có hơi ác ý, Nhạc Doanh Khuyết không khỏi tức giận nhìn chằm chằm nàng ta.

Lâm Nhược Thu lảo đảo đứng dậy, hất tay Đông Lê ra.

"Ngươi không cần phải ra vẻ có tâm, ta cũng sẽ không giữ lại đứa bé này… Ta không đáng ở lại Cố gia…"

A Ly nghe lời dặn của Cố Trầm, không được rời khỏi Thiếu nãi nãi dù nửa bước, thấy Lâm Nhược Thu giương nanh múa vuốt đi tới bèn chắn ngay trước Nhạc Doanh Khuyết.

"Có giữ lại đứa bé này hay không không phải việc ngươi có thể quyết, ngươi còn chưa ly hôn với Cố gia, đời này ngươi vẫn phải ở lại Cố gia."

Hẳn là, đứa bé này đến không đúng lúc rồi, chính mẹ ruột của nó cũng không chào đón nó.

"Tại sao ta phải giữ lại đứa con của Cố Uyển!? Ta…" Lâm Nhược Thu nghe xong lập tức cuống quýt trong lòng, vội vàng như muốn tranh cãi.

Nàng vốn dĩ là giai nhân khuynh thành, giờ lại trở nên dữ tợn, biểu cảm hung hăng nhìn y.

Ngẫm lại nhị ca mình là hạng người gì, Nhạc Doanh Khuyết cũng nghẹn lời:

"Nhược Thu, ngươi quá mê muội, đến giờ vẫn còn tin tưởng nhị ca ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!