Edit: Dé
Bất an và xao động trong lòng Cố Trầm đến sáng sớm ngày thứ hai cũng không biến mất. A Ly tiến vào hầu hạ rửa mặt, nàng hầu hạ Cố đại thiếu gia lâu như vậy, cho dù là sau khi Đại thiếu gia bị ngốc, hắn cũng chưa từng tỏ ra bài xích nàng.
Nhưng sáng sớm hôm nay tỉnh lại, Đại thiếu nãi nãi hành động bất tiện, phải nhờ hạ nhân hầu hạ mặc quần áo. Sắc mặt Cố Trầm cứ luôn âm trầm nhìn đám hạ nhân, bị nhìn chằm chằm, đám hạ nhân toát cả mồ hôi lạnh.
Bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, Nhạc Doanh Khuyết nhẹ giọng gọi, Cố Trầm...
Cố đại thiếu gia thu lại ánh mắt, vẻ không vui trên mặt đã tan biến đi rất nhiều.
Hạ nhân dựa vào gần Cố Trầm, Cố Trầm tỏ ra chán ghét, tránh né, Đi ra.
Hạ nhân nhìn về phía A Ly cầu cứu. Vốn tưởng rằng đại nha đầu hầu hạ, Đại thiếu gia sẽ không nổi giận, nào ngờ ngay cả A Ly cũng không đến gần Cố Trầm được.
Nhạc Doanh Khuyết thở dài, Để ta làm đi.
Nhạc Doanh Khuyết mặc quần áo cho hắn, Cố Trầm rất phối hợp, mặt cười tới nở hoa, còn chủ động ngồi xuống cho Nhạc Doanh Khuyết gài nút áo, thật sự giống một thằng nhóc con.
Ngày thứ hai sau tân hôn, chuyện đầu tiên phải làm là dâng trà. Vốn nghĩ là theo tính tình của Cố Trầm bây giờ, tối hôm qua nhất định là náo loạn hết cả lên, hai người có thể cùng giường hay không đã là vấn đề.
Nào ngờ, đối mặt với Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm như biến thành người khác, nghe lời răm rắp.
Ngay cả xe lăn của Nhạc Doanh Khuyết cũng không cho hạ nhân đụng vào, gương mặt lạnh lùng tuấn tú mang theo vài phần ngớ ngẩn, giọng nói non nớt buồn cười, cũng không biết hắn đã nói với Nhạc Doanh Khuyết cái gì, Nhạc Doanh Khuyết cứ cúi đầu cười suốt.
Hai người vừa vào tiền thính, Cố Uyển hành lễ, Đại ca, tẩu tử.
Trong vòng phạm vi nửa thước xung quanh Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm không hiểu sao cứ cảnh giác đề phòng. Nhạc Doanh Khuyết nhanh chóng gật đầu đáp lễ, kéo tay Cố Trầm, ý bảo hắn ngoan ngoãn một chút.
Quy tắc khi dâng trà là phải quỳ, Nhạc Doanh Khuyết nói khẽ với Cố Trầm, Đỡ ta quỳ xuống.
Cố Thanh Tùng nghe thấy thế thì nói,
"Thôi, người một nhà thì miễn những quy củ này đi." Bớt được lễ nghi phiền phức, Nhạc Doanh Khuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cha, uống trà.
Cố Thanh Tùng khẽ gật đầu, không rõ thái độ của ông với Nhạc Doanh Khuyết.
"Nhị nương, uống trà." Uông thị tiếp nhận cốc trà, cố ý nói cho Cố Thanh Tùng nghe,
"Lễ vật về nhà đã chuẩn bị xong hết rồi đấy."
Cố Thanh Tùng gật đầu, nói với Nhạc Doanh Khuyết,
"Trầm Nhi bây giờ... cần con chăm sóc nó nhiều hơn... Con cố kiên trì một chút..."
Những lời còn lại không tiện nói, Nhạc Doanh Khuyết đều đồng ý. Nhạc Doanh Khuyết còn đang lo Cố Trầm lại lên cơn trước mặt cha mẹ.
Qua nghi thức dâng trà vấn an, ai về phòng nấy, quản gia ba chân bốn cẳng chạy vào,
"Lão gia, Nhị thiếu gia..." Thở hổn hển nói mãi không xong, Cố Thanh Tùng vỗ bàn một cái, bàn gỗ rung lên, ly trà trên bàn kêu lạch cạch,
"Còn ra thể thống gì!"
Cố Uyển liếc nhìn quản gia, chậm rãi giải vây,
"Có chuyện gì từ từ nói."
Cố Trầm đã sớm không kiên nhẫn nổi nữa, muốn đẩy xe Nhạc Doanh Khuyết về phòng. Cố Trầm tính con nít không hiểu chuyện, Nhạc Doanh Khuyết cũng không thể hùa theo, y thấp giọng an ủi, Từ từ hẵng quay về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!