Edit: M_G
Nhạc phủ có việc gấp, nếu như Lâm Nhược Thu tìm gặp Tống thị thì chắc chắn là có chuyện cần bàn bạc với Nhạc Tiên Dẫn.
Người trong phòng lui hết, Nhạc Tiên Dẫn lo lắng Cố Uyển ăn hại, sợ hắn làm hỏng chuyện.
"Nhược Thu, ngươi cần gì mạo hiểm tự đi, sai Đông Lê truyền lời là được, tội gì..." Nhạc Tiên Dẫn vờ vịt nói ra lời tình sâu nghĩa nặng.
Lâm Nhược Thu không nghi ngờ gì,
"Nhị ca ca, Cố đại thiếu gia tỉnh lại rồi."
Chuyện này đã sôi sục ở khắp trong thành, Lâm Nhược Thu bị giam ở Cố Phủ không hay biết diễn biến bên ngoài.
"Chuyện này ta cũng nghe qua..."Nhạc Tiên Dẫn đang muốn an ủi Lâm Nhược Thu thì bị nàng cắt ngang.
"Thế... ta biết làm sao giờ... Nhị ca..." Lúc nói chuyện, Lâm Nhược Thu đã tí tách rơi nước mắt.
"Nhạc Doanh Khuyết đã đón Cố lão gia đi, người ngoài cơ bản là không thể lại gần. Cố lão gia tỉnh lại, Cố Uyển gặp tai vạ, đến lúc đó ta..."
Tình hình rối ren, Nhạc Tiên Dẫn phiền lòng nhưng mà còn cần an ủi Lâm Nhược Thu, đến lúc đó nàng ta còn có tác dụng lớn.
"Nhược Thu không cần phải bối rối quá, ban nãy Cố Uyển đã tới tìm ra có lẽ là hắn và Lý đại nhân cũng đã bắt được Cố Trầm và tang chứng vật chứng rồi."
Biết rõ điều mà Lâm Nhược Thu để ý không phải Cố Uyển, Nhạc Tiên Dẫn bước lên một bước nắm chặt tay nàng ta nói,
"Nhược Thu, nàng chờ ta chút nữa."
Hắn to gan suồng sã hơn, ôm Lâm Nhược Thu vào lòng. Lâm Nhược Thu khóc như hoa lê tắm mưa, nam nhân thấy đều động lòng mà yêu.
Nhưng Nhạc Tiên Dẫn lòng như sắt đá, y càng mong Lâm Nhược Thu một mực vì hắn, vì chỉ cần dỗ dành ngọt nhạt một chút là nữ nhân này liền mê muội.
An ủi xong Lâm Nhược Thu, đang muốn tiễn nàng ta ra khỏi phủ thì tin tức Cố Uyển ra tay thất bại trong chốc lát đã truyền khắp An thành.
Cố nhị thiếu bất kính với Vương phi, Lý đại nhân sẽ tự mình áp giải hắn về kinh.
Ngay cả người làm Nhạc phủ đều châu đầu vào bàn tán.
Lâm Nhược Thư sợ tái mặt, hoảng hốt nhìn Nhạc Tiên Dẫn, Nhị ca ca...
Nhạc Tiên Dẫn chưa từng nghĩ tới, Vương gia giả kia thật sự có liên quan đến Đoan vương.
Nhược Thu... Sợ Lâm Nhược Thu hành sự sơ suất, Nhạc Tiên Dẫn khẽ giọng an ủi,
"Đừng hoảng, giờ ta càng cần nàng giúp đỡ, cứ về phủ trước, giúp ta đi Nhược Thu."
Nhạc Tiên Dẫn khẩn cầu, hai mắt sáng lên, thấy Lâm Nhược Thu do dự hắn bèn nói,
"Chỉ có nàng mới có thể giúp ta... Nhược Thu... Chúng ta chờ lâu như thế..."
Hai người đứng chỗ vắng, Lâm Nhược Thu lo sợ bất an nhìn Nhạc Tiên Dẫn,
"Nhị ca ca... đừng phụ lòng ta..."
Nhược Thu... Hai người không tiện nói thêm nữa.
Tiễn Lâm Nhược Thu đi, Nhạc Tiên Dẫn sầm mặt hai tay chắp sau lưng quay lại phòng Tống thị.
Tiễn rồi? Trong phòng chỉ còn hai mẹ con, Tống thị cũng không còn giữ vẻ hiền lành như ngày thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!