Chương 34: (Vô Đề)

Edit: cô Dờ

Bên trong đình viện, xen giữa tiếng chim chóc hót vang là vài âm thanh không rõ, lại càng làm không gian trở nên yên tĩnh.

Cố Trầm nghiêng người đè lên Nhạc Doanh Khuyết, Tâm can nhi...

Hắn cúi xuống hôn người dưới thân, hai tay lướt xuống vật giữa hai chân Nhạc Doanh Khuyết, vành tai tóc mai chạm nhau.

Tiếng hôn môi càng trở nên rõ ràng hơn giữa màn trướng, khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Nhạc Doanh Khuyết vịn vào hai vai Cố Trầm, thuận thế nhấc eo lên, vô cùng phối hợp.

Cố Trầm thấy thế thì không dám trêu y, sợ Nhạc Doanh Khuyết thẹn thùng rồi lại lủi vào trong chăn, hắn liền dùng tay ôm lấy thắt lưng y, hơi dùng sức.

Cục Bánh vừa thơm vừa mềm như bánh hấp vừa ra lò, lưng phủ một tầng mồ hôi mỏng, mùi thơm kia lại tràn ngập khắp màn trướng.

Thấy Nhạc Doanh Khuyết mệt muốn chết rồi, Cố Trầm hạ người xuống ôm y chui vào chăn, hai người dính nhau không một kẽ hở.

Tâm can nhi... Cố Trầm nắm tay Nhạc Doanh Khuyết, dẫn dắt y xuống phía dưới.

Lúc đụng tới nghiệt căn nóng bỏng kia, Nhạc Doanh Khuyết xấu hổ run lên, vô thức muốn trốn tránh. Cố Trầm khàn khàn nói, Đừng động đậy...

Như bị điểm huyệt, Cố Trầm nhìn thẳng vào Nhạc Doanh Khuyết khiến y không thể chạy trốn.

Bàn tay lớn trùm lên tay Nhạc Doanh Khuyết, dẫn dắt y nắm lấy nghiệt căn của hắn.

Nhạc Doanh Khuyết có thể cảm nhận rõ ràng độ nóng và từng cái gân trên đó.

Đầu ngón tay mịn màng của Nhạc Doanh Khuyết mân mê trên đỉnh, y cảm nhận được nơi đó hơi động đậy như là có hơi thở.

Thấy trong mắt Nhạc Doanh Khuyết nổi lên sự hiếu kỳ, Cố Trầm đoán được y đang nghĩ gì, thấp giọng nói:

"Nơi này chỉ động vì tâm can nhi."

Nhạc Doanh Khuyết nào chịu nổi lời lẽ bậy bạ thô tục của Cố Trầm, tay bỗng dùng lực siết chặt khiến Cố Trầm kêu thành tiếng.

Thấy Cố Trầm vùi vào hõm vai mình, Nhạc Doanh Khuyết lúng túng nói:

"Làm... làm đau ngươi rồi sao, ngươi không nên nói năng bậy bạ như thế...."

Cố Trầm khẽ bật cười, hắn liếm vành tai của Nhạc Doanh Khuyết,

"Phu nhân thật ác độc, muốn bồi thường cho vi phu thế nào đây?"

Nhạc Doanh Khuyết cảm thấy nghiệt căn thật bỏng tay, hít thở cũng khó khăn, chẳng suy nghĩ được gì mà đáp lời Cố Trầm.

Y cũng coi như rất quen thuộc với thân thể Cố Trầm, lúc Cố Trầm ngốc là do y tự thân dạy hắn.

Y nhắm mắt lại, tay liên tục chuyển động lên xuống.

Thấy Nhạc Doanh Khuyết xấu hổ thành như vậy, Cố Trầm cảm thấy tâm trạng rất tốt, dựa vào gần y, Doanh Khuyết...

Tức thì, Nhạc Doanh Khuyết run rẩy cả người, môi cũng hơi run lên, Cố Uyển dùng ngón tay phác họa lại hình dáng đôi môi y, ngón tay chậm rãi tiến vào miệng, hai ngón tay vân vê đầu lưỡi mềm trơn ướt át bên trong.

Đồ vật trong tay càng lúc càng lớn hơn, Nhạc Doanh Khuyết vuốt tới mỏi tay, vừa định há miệng ra thì Cố Trầm lại đè lưỡi y xuống, nước miếng như chỉ bạc trong suốt rơi ra ngoài.

A.... Nhạc Doanh Khuyết bất mãn rên khẽ, mở mắt ra trừng Cố Trầm, y tự biết hiện tại mình đang đỏ bừng hai mắt, có trừng mắt thì cũng vô tác dụng.

Bắt nạt đủ rồi Cố Đại thiếu gia mới buông Nhạc Doanh Khuyết ra, nghiệt căn trượt khỏi tay y, chuẩn bị tiến vào hậu huyệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!