Edit: cô Dờ
Cố Đại thiếu gia nhướn mày không để ý đến vẻ mặt kinh hãi của mọi người, chậm rãi nói:
"Hiện giờ không phải là lúc nói tới chuyện của ta, việc nên làm lúc này là kiểm tra lại sổ sách, không phải sao?"
Cố Uyển không tin được nhìn đại ca hắn, vừa sợ hãi vừa chấn động, gần như muốn quỳ rạp xuống, Đại ca...
Dường như không nghe thấy Cố Uyển gọi, Cố Trầm mỉm cười nhìn Nhạc Doanh Khuyết, cho y một ánh mắt yên tâm.
Thấy Cố Uyển hoảng loạn, có người nhìn ra manh mối:
"Đương gia, bảo Tiền chưởng quầy xem xem sao, hôm nay người có tiếng nói trong tộc đều ở đây, Đại thiếu gia cũng ở đây."
Tra hay không tra, chẳng qua chỉ là cần một cái lý do thích hợp mà thôi, nhìn dáng vẻ của Cố Uyển là mọi người đã hiểu hết rồi.
Cố Uyển tái mặt, có người lại lên tiếng:
"Đại thiếu gia, xem ra trong lòng đương gia có quỷ nên mới không dám để chúng ta tra xét."
Cố Trầm cũng không trông đợi gì vào đệ đệ không có tiền đồ này, Tứ Nhi.
Vốn không dám nghe lén bề trên nói chuyện, bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng vẫn khiến Tứ Nhi không kiềm nổi mà ghé tai vào nghe, vừa nghe tới chuyện Đại thiếu gia đã tỉnh thì dựng cả tóc gáy, lại nghe thấy Đại thiếu gia gọi tên mình, trốn cũng không trốn được.
Đại thiếu gia... Tứ Nhi run rẩy tiến vào sảnh đường, không dám nhìn Cố Trầm, lén liếc nhìn Nhị gia, lo sợ không thôi.
Đây là tiểu tư của Cố Uyển, e là trừ Lâm Nhược Thu ra, Tứ Nhi là người gần gũi Cố Uyển nhất, có người tinh ý nhận ra, chợt nói:
"Mang sổ sách lên đây cho đương gia, cũng mời Tiền chưởng quầy đến luôn."
Không có mệnh lệnh từ Cố Uyển, Tứ Nhi không dám hành động thiếu suy nghĩ: Cái này... Gia...
Chán chường nhìn bộ dạng khúm núm rề rà này, Cố Trầm ghé lại gần Nhạc Doanh Khuyết, thấp giọng nói:
"Ta bảo A Ly đưa ngươi về phòng nghỉ trước."
Nhạc Doanh Khuyết nắm chặt tay Cố Trầm, nhăn mày lại, mím môi lắc mạnh đầu.
Cố Trầm cười cười, vẫn còn coi hắn là tên ngốc sao. Nhạc Doanh Khuyết không muốn đi, hắn cũng không ép nữa, nói:
"Tứ Nhi, còn không mau đi?"
Chủ tử vẫn không lên tiếng, Tứ Nhi bị Đại thiếu gia kêu thì run bần bật cúi rạp xuống không dám ngẩng đầu.
Lại nghe thấy Đại thiếu gia chậm rãi nói:
"Ta không ra lệnh nổi hạ nhân trong nhà nữa, có đúng không?"
Vừa nghe lời này, Tứ Nhi bật dậy chạy ra ngoài, không lâu sau đã đem hết tất cả đống sổ sách lên sảnh đường, run rẩy dâng vào tay Cố Trầm, hệt như bước vào điện Diêm Vương.
Sai người đi mời Tiền chưởng quầy, kiểm tra lại lượng bạc và ghi chép của phòng thu chi, chênh lệch không hề nhỏ.
Tiền chưởng quầy khó xử nói: Chỗ ghi chép này...
Ai cũng đều rõ ràng cả, không cần Tiền chưởng quầy nhiều lời nữa.
Cố Trầm nói: Có vấn đề sao?
Tiền chưởng quầy gật đầu, Cố Trầm khẽ gõ nhịp ngón tay lên bàn,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!