Edit: cô Dờ
Sau một trận mây mưa, Cố Trầm tranh thủ tâm sự với Nhạc Doanh Khuyết,
"Tâm can nhi, không muốn nói chuyện lúc trước cho ta biết ư?"
Chưa bàn tới chuyện có chịu nói hay không, Nhạc Doanh Khuyết không biết phải kể từ đâu. Cố Trầm lại nói:
"Chân vì sao lại thành thế này?"
"Hồi nhỏ ham chơi, bị đông lạnh tới hỏng mất."
Hai người mặt kề mặt, hô hấp đan xen vào nhau, Nhạc Doanh Khuyết rũ mắt xuống có vẻ u buồn, Cố Trầm nhìn thấy rõ ràng.
Cố Trầm thở dài:
"Tâm can nhi nói có thật không?"
Nhạc Doanh Khuyết mím môi, lời ra tới môi lại nuốt xuống, ngay cả chính y cũng đã quên chuyện lúc ấy rồi. Nếu chân tướng như lời Nhị ca nói, thì chân của y thành như vậy là bởi vì y muốn nhìn Cố Trầm nhiều thêm một chút, nên mới bị Nhị ca lừa nằm trên mặt băng cả một đêm.
Nếu nói ra với Cố Trầm thì Cố Trầm sẽ thế nào? Hắn sẽ tự trách. Y không muốn lấy đôi chân này để đổi lấy sự thương cảm của Cố Trầm.
Giữa y và Cố Trầm không nên tồn tại thứ như thế.
"Hạ nhân trong phủ nói là lúc đó còn nhỏ quá nên giờ ta không nhớ nữa, chuyện qua lâu rồi, không cần phải tìm hiểu rõ ngọn ngành." Nhạc Doanh Khuyết nhìn thẳng hắn, không trốn tránh.
Dù Nhạc Doanh Khuyết nói thật hay nói dối thì chính y cũng không nhớ chuyện lúc trước, có lẽ y đã bị hạ nhân coi thường, y nằm trên mặt băng cả đêm cũng không ai để ý, không được Nhạc phủ coi trọng, bằng không đích tử sao lại chật vật tới vậy.
Cố Trầm không hỏi tiếp chuyện này nữa,
"Vậy lúc thành thân với ta thì sao? Cố Trầm ngu ngốc rồi, ngươi cũng vẫn nguyện ý gả vào đây?"
Ta... Nhạc Doanh Khuyết ấp úng, mỗi khi nói tới chuyện của hai người thì y luôn vô cùng xấu hổ,
"Hôn sự là do phụ thân làm chủ."
Cố Trầm ra vẻ thất vọng, vẻ mặt ỉu xìu,
"Hóa ra không phải cam tâm tình nguyện..."
Nhạc Doanh Khuyết không ngờ Cố Trầm lại hiểu nhầm ý của y, y đương nhiên là tự nguyện mà, Cố Trầm dù ngốc rồi vẫn là Cố Trầm.
Nhạc Doanh Khuyết vội vàng cầm lấy tay hắn,
"Ta... ta nguyện ý..."
Cố Trầm phì cười, hôn lên trán y,
"Hù ngươi chút thôi, Cục Bánh với ta đương nhiên là tâm ý tương thông, ngươi gả qua đây chính là ông trời sắp đặt..."
Hôn đủ rồi mới lại buông Nhạc Doanh Khuyết ra, Cố Trầm nói:
"Ngươi không nói ta cũng biết, trước kia người sống ở Nhạc phủ không tốt lắm."
Nhạc Doanh Khuyết vừa định mở miệng giải thích thì Cố Trầm đặt ngón tay lên môi y,
"Ta không muốn nói chuyện lúc trước nữa, nói chuyện sau này đi."
Cố Trầm nắm tay y áp lên mặt mình, nhìn Nhạc Doanh Khuyết nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!