Chương 25: (Vô Đề)

Edit: cô Dờ

Hai người đều nhìn về phía Lục Sương, Lục Sương đỏ mặt lên, trong lúc luống cuống đã quên luôn cả thân phận, tức mình liền muốn đánh Cảnh Hàn.

Cảnh Hàn né tránh, lại sợ Lục Sương làm chính mình bị thương nên luôn miệng nhận sai.

Vốn là chuyện vui, giờ lại thấy hai người đánh nhau như chó với mèo, Cố Trầm không tiện khuyên can, cúi đầu nhìn thì thấy Nhạc Doanh Khuyết túm lấy góc áo hắn.

Hai người sớm chiều ở chung, Nhạc Doanh Khuyết có một số thói quen, Cố Trầm đã sớm nhận ra, chỉ cần hơi phân tâm thất thần hoặc là không yên lòng, y sẽ vô thức túm lấy tay áo mình.

Cảnh Hàn vội vã đi, để lại Lục Sương đang mang bầu ở lại An Thành thì hắn không yên tâm, nằn nì mãi Lục Sương mới chịu nhận lấy ngọc bội của hắn, sau đó mới bịn rịn lưu luyến lên đường.

Chuyện ngân phiếu giao cho thợ gia công ngâm cứu, Cố Trầm mang Nhạc Doanh Khuyết trở về Cố phủ, lúc này mới nghe hạ nhân nói Cố Thanh Tùng ngã bệnh.

Không quay về đông phòng, Cố Trầm trực tiếp đẩy Nhạc Doanh Khuyết đi xem Cố Thanh Tùng. Ai ngờ lại bị Nhị phu nhân ngăn lại, cửa còn chưa vào được.

"Lão gia vừa ngủ, đừng quấy rầy ông ấy."

Cho dù hai người thấy nghi ngờ cũng không có chứng cứ để chất vấn, Nhạc Doanh Khuyết hỏi:

"Nhị nương, đại phu nói sức khỏe của cha thế nào?"

Nhị phu nhân hờn giận:

"Con nghi ngờ ta không mời đại phu cho lão gia?"

"Con... Doanh Khuyết không dám, con chỉ là lo lắng cho sức khỏe của cha thôi, là con lắm miệng." Y cúi thấp mình,

"Vậy ngày mai con và Cố Trầm lại tới thăm cha."

Về phòng, Nhạc Doanh Khuyết vẫn không yên tâm,

"Nhị nương cứ kỳ quái thế nào ấy, hay là thử đi lần nữa xem."

Cố Trầm kéo tay y,

"Đúng là như vậy, nhưng bây giờ đi lại bị đuổi về cho xem, ngày mai hãy đi, giờ tốt nhất là nên thử hỏi đám hạ nhân xem hôm nay có chuyện gì xảy ra trong phủ."

Gọi A Ly vào hỏi chuyện mới biết, đám nhân công bị sa thải nên tới tận đại viện nháo loạn, Cố Thanh Tùng từ đó biết được chuyện Cố Uyển bán thuyền, cuối cùng cãi nhau với Cố Uyển, tức giận đến nỗi ngã bệnh.

Cho A Ly lui xuống, Nhạc Doanh Khuyết nói:

"Nếu là bởi vì cãi nhau với Nhị gia thì việc gì Nhị nương lại phải ngăn không cho chúng ta gặp cha..."

Cố Trầm an ủi,

"Việc này không được gấp, dù sao cũng không gặp được, vậy để ngày mai đi, nếu không được nữa thì bảo Lục Lân đi xem."

Lúc này Nhạc Doanh Khuyết mới yên tâm hơn một chút, Cố Trầm càng lúc càng ghé sát vào mặt Nhạc Doanh Khuyết, y rụt cổ, nghe thấy Cố Trầm nói:

"Cục Bánh, sức khỏe của ngươi không tốt, giờ thân phận của chúng ta ở Cố gia rất khó xử, đừng vội vã muốn có hài tử, nếu ngươi thật sự mang thai, ta sẽ lo lắng chết mất."

Không ngờ tâm tư của mình lại bị Cố Trầm nhìn thấu, Nhạc Doanh Khuyết há miệng không biết nên nói thế nào cho phải.

Cố Trầm vuốt ve tay y, nói:

"Chờ mọi việc xong xuôi, chúng ta cứ từ từ mà tới, đến lúc đó..."

Vốn dĩ Cố Trầm đang nói lời thâm tình, nói được một nửa thì ngừng lại, tay xoa bụng Nhạc Doanh Khuyết, miệng thì bắt đầu lưu manh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!