Edit: cô Dờ
Lúc này Cố Trầm hận không thể mang Nhạc Doanh Khuyết đi về. Từ lúc tới thôn trang, ánh mắt Cảnh Hàn cứ dính chặt vào Cục Bánh không rời.
Hắn nắm lấy hai vai Nhạc Doanh Khuyết, sợ Cảnh Hàn nói ra cái gì kinh thế hãi tục.
Cảnh Hàn chỉ hỏi một câu như vậy, Nhạc Doanh Khuyết không dám trả lời thiếu suy nghĩ, thấy hắn cứ mỉm cười nhìn mình, Nhạc Doanh Khuyết nghẹn lời, đáp không được, không đáp cũng không xong.
Cảnh Hàn lên tiếng trước,
"Nếu Doanh Khuyết muốn cầu xin bản vương, bản vương nhất định sẽ đồng ý, nhưng bản vương cũng phải nhờ lại một việc..." Nói một nửa, hắn ngẩng đầu lên nhìn Cố Đại thiếu gia.
Cố Đại thiếu gia tái mặt nhìn, Cảnh Hàn chậm rãi nói:
"Bản vương muốn đòi người của Cố Đại thiếu gia..."
Nhạc Doanh Khuyết cảm thấy vai mình bị Cố Trầm siết đau, y quay đầu lại nhìn Cố Trầm, thấy mắt hắn hiện rõ vẻ âm trầm, nhìn thẳng vào vương gia, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Cảnh Hàn bật cười, cây quạt phe phẩy trước ngực,
"Sao lại toàn mùi thuốc súng thế này, Cố thiếu gia đã biết ta đòi người nào đâu? Sao phải tức giận thành như vậy."
Nhạc Doanh Khuyết lo lắng Cố Trầm bất kính với vương gia, y vỗ vỗ tay Cố Trầm trấn an hắn, thấp giọng gọi: Cố Trầm...
Cố Trầm nghe vậy thì lấy lại tinh thần, giịat mình nhận ra vừa thất lễ, hắn áp chế lửa giận trong lòng nói:
"Không biết vương gia đòi người nào từ chỗ thảo dân?"
Ánh mắt lành lạnh của Cảnh Hàn rũ xuống, vừa lúc chạm mắt với Nhạc Doanh Khuyết, ý cười trên mặt càng sâu,
"Người nào ư, thì là...."
Đại thiếu gia... Ngoài cửa bỗng vang lên giọng Lục Lân.
Cố Trầm thâm sâu nhìn Cảnh Hàn, không quay đầu lại, trả lời, Chuyện gì?
Lục Sương về rồi.
Lục Lân vừa dứt lời, vương gia đột nhiên lên tiếng, Vào đây.
Cố Trầm hoài nghi nhìn Cảnh Hàn, Vào đi.
Lục Lân và Lục Sương là hai huynh đệ, từng chịu ơn của Cố Trầm nên ở lại giúp Cố Trầm làm việc. Nhạc Tiên Dẫn biết sự tồn tại của Lục Lân, cái hôm khiến Cố Trầm rơi xuống nước, trước đó y đã cố tình tách Lục Lân ra khỏi Cố Trầm, nào ngờ y không biết Lục Lân còn một đệ đệ.
Việc kinh doanh của Cố gia bên ngoài An Thành, Cố Trầm đều giao cho Lục Sương xử lý.
Hai người vừa đi vào, Lục Sương trừng mắt thật lớn, nhất thời quên mất cấp bậc lễ nghĩa,
"Sao ngươi lại ở đây!"
Mọi người đều nhìn theo đầu ngón tay chỉ thẳng của Lục Sương, người nọ thế mà lại là Cảnh Hàn đang ngồi mỉm cười.
Không ngờ đệ đệ lại dám to gan như thế, Lục Lân thấp giọng quát: Không được vô lễ!
Lục Sương căm giận trừng Cảnh Hàn một phát, khó chịu cố lờ hắn đi, sau đó quay ra hành lễ với Nhạc Doanh Khuyết:
"Đại Thiếu nãi nãi, tiểu nhân là Lục Sương, lúc trước ở Biện Kinh suốt cho nên không thể tham dự hôn lễ của Đại thiếu gia và Đại Thiếu nãi nãi."
Nhạc Doanh Khuyết gật đầu xem như đáp lại, y cứ lờ mờ cảm thấy Lục Sương và vương gia không đơn giản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!