Edit: cô Dờ
Bị Cố Trầm đè xuống, Nhạc Doanh Khuyết cảm thấy chật chội nên dùng hai tay đẩy ngực Cố Trầm ra, Ngươi giận ta ư?
Cố Đại thiếu gia không muốn thừa nhận, im lặng một lát rồi mạnh miệng nói: Không giận. Sau đó thuận thế chen hai chân vào giữa hai chân Nhạc Doanh Khuyết.
Nhạc Doanh Khuyết ấp úng nói:
"Ngươi, nếu không vui thì... lần sau ta sẽ không nhìn người khác nữa... ưm..."
Lời chưa dứt, Nhạc Doanh Khuyết đã bị Cố Trầm đè xuống mà hôn, đôi môi được lấp kín mang theo oán khí, cái tay không an phận sờ soạng xuống thắt lưng, làn da nhẵn nhụi khiến Cố Trầm dùng lực siết tay hơi mạnh.
Mình càng lưu manh thì Nhạc Doanh Khuyết càng dịu dàng nhu thuận, Cố Trầm thấy mặt nóng lên, lúc bị ngốc thì không tính, nhưng bây giờ rõ ràng tỉnh rồi mà lại để cho một người kém mình mấy tuổi phải nhường nhịn mình.
Môi bị cắn ra dấu răng, Cố Trầm buông y ra.
Chóp mũi cọ vào nhau, trong mắt Cố Trầm mang theo một chút chột dạ và áy náy, lẩm bẩm nói:
"Cục Bánh chưa bao giờ kể với ta về chuyện trước kia."
Giọng điệu hơi tủi tủi làm nũng,
"Ta chưa từng biết rằng ngươi thích ta."
Nhạc Doanh Khuyết kích động, lơ đãng né tránh ánh mắt Cố Trầm, hai má hồng rực, mím môi ngập ngừng,
"Chuyện lâu lắm rồi, nói ra người sẽ cười ta mất..."
Cố Trầm không buông ta,
"Bao lâu? Thích ta sao lại không muốn cho ta biết, hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng đi."
Không lay chuyển được Cố Đại thiếu gia, Nhạc Doanh Khuyết cong lưng định ngồi dậy, lại bị hắn đè trở về, Nhạc Doanh Khuyết đành ngập ngừng nói:
"Trước đây gặp một lần, thế là..."
"Thế là thích ta luôn? Trước kia có chuyện gì?"
Người dưới thân run rẩy, trốn vào trong chăn,
"Ngươi... ngươi đừng hỏi."
Cố Trầm vốn định giở trò lưu manh để hỏi Nhạc Doanh Khuyết cho rõ ràng về chân y và về chuyện lúc trước, nhưng Nhạc Doanh Khuyết không chịu nói, Cố Trầm không nỡ ép y nên đành từ bỏ.
Việc kinh doanh của đoàn thuyền không hề khởi sắc, Cố Uyển sốt ruột. Vốn hắn không định tìm sự trợ giúp của Nhạc Tiên Dẫn, nhưng hắn không đi tìm thì Nhạc Tiên Dẫn cũng tự mình tới cửa.
"Cố Nhị thiếu gia còn nhớ giao ước giữa chúng ta không? Hiện giờ làm đương gia rồi, ta gặp nạn, Cố Nhị thiếu gia cũng nên giúp đỡ chứ nhỉ."
Nhạc Tiên Dẫn lại nói tiếp:
"GIúp ta cũng là giúp chính ngươi."
Y vuốt cằm,
"Vài ngày trước nghe nói ngươi đi tìm phụ than, biết là ngươi không muốn bỏ đoàn thuyền, vậy ta có một cách, ngươi có muốn nghe không?"
Nói đi.
"Lúc Cố Trầm còn tỉnh táo thì định năm nay vận chuyển hàng lên triều đình, cho nên tính toán đổi hết thuyền buồm thành xa luân thuyền. Hiện giờ An Thành chưa ai có đủ khả năng mua loại thuyền này, không bằng chúng ta hợp tác đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!