Chương 21: (Vô Đề)

Edit: Cô Dờ

Buổi tối Cố Trầm ôm Nhạc Doanh Khuyết bắt nạt y thật lâu, cho tới khi Nhạc Doanh Khuyết mở miệng kêu Cố Trầm ca ca thì hắn mới buông tha.

Hai người ngủ chưa được bao lâu thì bên ngoài có tiếng động.

Nhạc Doanh Khuyết ngủ rất nông, một cơn gió lay cỏ động cũng có thể tỉnh, y khẽ đẩy cánh tay đang khoác trên người mình ra, Cố Trầm, Cố Trầm.

Cố Trầm sực tỉnh, giọng còn hơi khàn khàn, Đi tiểu sao?

Nhạc Doanh Khuyết lắc đầu, giọng nói của Lục Lân vọng vào, Đại thiếu gia.

Cố Trầm nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi nặng nề thở ra. Lục Lân cái gì cũng tốt, thái độ làm người rất chân thật, làm việc cũng đúng mực đáng tin, nhưng trong việc đối nhân xử thế thì kém không chịu được.

Nhiều lúc Cố Trầm không tiện lộ diện, Lục Lân lại cố tình toàn đến vào lúc canh ba.

Vào đi. Nghe thấy Đại thiếu gia cho phép Lục Lân mới đi vào.

"Đại thiếu gia, Thiếu nãi nãi." Lục Lân không dám liếc mắt nhìn trên giường, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói với Đại thiếu gia,

"Rất nhiều nhân công trong đoàn thuyền bị Nhị thiếu gia đuổi."

Đoàn thuyền Cố gia bây giờ chỉ được cái mã, bây giờ vẫn còn trụ được ở An Thành nhưng mối làm ăn ít đến đáng thương, đuổi nhân công cũng là điều trong dự đoán.

Cố Trầm hỏi,

"Lục Sương đã về chưa?"

"Đệ đệ hôm qua gửi thư, nói là mấy ngày nữa sẽ về đến An Thành." Lục Lân trả lời,

"Trương đại nhân phái người đến nói, ngày mai hy vọng có thể được gặp mặt thiếu gia."

"Trương đại nhân tới rồi sao! Ngày mai mời đại nhân tới thôn trang đi."

Dặn dò xong, Lục Lân rời đi, trước khi đi nhìn thấy Đại Thiếu nãi nãi thì lắm miệng hỏi một câu,

"Đại Thiếu nãi nãi, nghiên mực chuộc về có hư hỏng gì không?"

Cố Trầm ngẩn ra, hắn đã quên béng mất việc này, giờ Lục Lân nhắc mới nhớ ra, mặt Cố Trầm nóng lên. Thấy sắc mặt Đại thiếu gia khác thường, Lục Lân thầm nhủ mình lắm lời rồi, vội cáo lui.

Chờ Lục Lân đi rồi, Nhạc Doanh Khuyết mới hỏi:

"Ngươi chuộc lại nghiên mực cho ta?"

Chuyện này nếu đã lộ rồi thì không cần giấu nữa, Cố Trầm đặt ở chỗ cao, người thường đi vào phòng là thấy ngay nhưng Nhạc Doanh Khuyết thì không,

"Ừm, ta quên không nói với ngươi."

Cảm ơn.

Nhạc Doanh Khuyết sáng bừng ánh mắt nhìn hắn,

"Cha ta thưởng cho lúc nhỏ đó, có một lần khen chữ ta đẹp, thế là thưởng cho cái nghiên mực đó."

Cố Trầm không nhìn nổi dáng vẻ chua xót của Nhạc Doanh Khuyết,

"Lại còn cảm ơn cái gì, vậy ta lại càng phải chuộc lại nó."

Chiếc nghiên mực kia là ánh sáng trong đời y, không ai hiểu được lúc nhận được nó y đã vui vẻ thế nào. Y cũng muốn được coi trọng, nói là coi trọng thì có vẻ hơi tham lam, cho dù chỉ là một chút quan tâm nho nhỏ cũng đủ làm Nhạc Doanh Khuyết vui mừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!