Phần 5: Kẻ dòm ngó 2
Hải ngả lưng xuống ghế: "Như vậy là không có chuyện gì xấu xảy ra… có chăng là Nguyệt Anh – bác Năm đã xảy ra xô xát gì đó… có thể hai người vật lộn giằng co… bố nghe thấy tiếng động đi ra giải cứu xong bị bác Năm đẩy ngã nhào ra đất hay như nào đó vì bố chưa khỏi hẳn nên sức vẫn còn yếu ngã tay chống xuống dẫn đến bị đau tay tạm thời không cầm nắm được vật gì… có lẽ vợ cảm thấy bố bị như vậy xuất phát từ mục đích bảo vệ mình nên đã giúp bố… bón cơm, giúp bố đi vệ sinh…Hải lại tò mò:Không biết trong phòng vệ sinh hai người sẽ làm gì, đi vệ sinh thì chắc chắn phải cởi quần… Tay bố bị đau không tự cởi được mà phải nhờ Nguyệt Anh… Nguyệt Anh sẽ cởi quần cho bố sao… liệu vợ có thấy cái ấy của bố không… ồ…
"nghĩ đến đó mắt Hải sáng lên. Hải nghĩ lại cảnh lúc nãy khi vợ đưa bố vào phòng vệ sinh rồi đi ra với gương mặt đỏ bừng:"Thấy rồi… chắc chắn thấy rồi nên mới biểu hiện như vậy…
"Hải cảm thấy kích thích, bên dưới cây hàng đội quần lên cứng ngắc."Thấy rồi sao… vợ sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy nó… ngay cả của mình cũng không nhìn bao giờ hai vợ chồng toàn sinh hoạt trong bóng tối… bây giờ vợ lại đi nhìn cái ấy của người khác… nhìn cái ấy của bố… thật là…"
Hai người tuy rằng là bố con nhưng là hai cơ thể khác nhau, có nét tương đồng nhất định do GEN di truyền nhưng do điều kiện sống khác nhau nên có khác biệt rất lớn: Ông Bảy giống như một con gà rừng sống ở môi trường hoang dã, dầm mưa dãi nắng da ngăm đen nhưng bù lại rất rắn chắc khỏe khoắn.
Còn Hải thì được chiều từ bé chẳng phải làm gì… cơ thể trắng trẻo, người cảm giác hơi lỏng lẻo có chút thừa cân, đi làm văn phòng ngồi điều hòa ở chung cư, đi ô tô nên chẳng bao giờ phải đi mưa về nắng cả.
Nếu ví sức khỏe, vóc dáng của ông Bảy như một con gà rừng thì Hải có lẽ như con gà nhà hoặc tệ hơn là con gà công nghiệp. Nhưng nếu xét về cuộc sống thành thị này thì rõ ràng Hải hơn ông Bảy về mọi mặt:
Kiến thức, hiểu biết xã hội, kỹ năng giao tiếp, nghề nghiệp, điều kiện kinh tế… nhiều nhiều thứ đều hơn đứt ông Bảy nên Hải chẳng phải lo lắng vợ mình sẽ bị bố cướp mất, ngược lại còn thích thú muốn họ xảy ra chuyện gì đó kích thích.
Hải còn muốn khích lệ hai người cho bọn họ gần gũi với nhau hơn: "Sẽ chẳng có chuyện gì cả… họ sẽ chẳng bao giờ đi quá giới hạn… những con người cổ hủ cứng nhắc như này sẽ chẳng bao giờ đọc truyện sex hay xem phim khiêu dâm bao giờ… haha… phải thúc đẩy cho họ gần nhau hơn… sẽ có trò hay để xem đây… nhìn cái vẻ ngượng ngùng nghiêm túc của hai người… buồn cười không chịu được…
"Hải an tâm ngả lưng xuống ghế một lúc rồi quay trở lại cơ quan làm ca chiều, công việc lu bu khiến Hải quên luôn việc theo dõi camera đến gần 6h mới tan làm."Chị Mai…Chú Hải… bác đỡ chưa… dạo này bận quá chưa chạy qua thăm bác được…Đỡ nhiều rồi chị ạ…Cuối tuần chị với anh qua thăm nhé…Vâng…"
Ngọc Mai bước đi, cặp mông to lớn của chị cứ ngúng nguẩy trước mặt làm Hải không thể không nghĩ xấu, Ngọc Mai còn quay lại nhìn rồi cười rất tươi không phát hiện ra ý nghĩ đen tối trong đầu cậu em rể.
Ngọc Mai và Nguyệt Anh có chiều cao ngang nhau nhưng vóc dáng Ngọc Mai lại đầy đặn đẫy đà hơn do có em bé rồi, cơ thể Nguyệt Anh thì mảnh mai dáng mẫu đặc biệt là nàng mặc đồ gì cũng rất đẹp: Váy vóc, đồ công sở, đồ mặc ở nhà… con gái đã đẹp thì mặc gì cũng đẹp kể cả không mặc gì.
Ngọc Mai là cái vẻ quyến rũ hút mắt có nét dâm của gái một con còn Nguyệt Anh trong sáng thánh thiện.
Lu bu với công việc về nhà Hải đi vào phòng tắm, xả nước vào thân người để thư giãn rồi mắt Hải mở to ra:
"Tắm… không phải bố bị đau tay sao… không thể không tắm được… nhịn tắm thì chỉ nhịn vài ngày chứ không thể nhịn mãi… cơ thể sẽ bức bách ngứa ngáy khó chịu…"
Hải nhanh chóng tắm cho xong đi ra ngoài nhìn thấy Nguyệt Anh đang nấu nướng quay lại nhìn Hải rồi cười…
(Phòng tắm ngay cạnh phòng bếp) nụ cười của hai chị em Ngọc Mai – Nguyệt Anh cũng rất giống nhau có cái vẻ quyến rũ mê người.
Hải nhanh chóng đi về phòng ngủ cầm điện thoại tua lại xem những gì vừa diễn ra vào buổi chiều ngày hôm nay.
…
Khoảng hơn 1: 30 chiều thì ông Bảy thức giấc đi ra khỏi giường tiến đến cánh cửa, tay thử đưa lên cầm vào tay gạt cửa nhưng lập tức phải lấy xuống gương mặt nhăn lại tỏ vẻ khá đau đớn đồng thời rên khẽ: Ah…
Đứng đó suy nghĩ một lúc thì ông Bảy cúi đầu xuống tì đầu vào tay gạt cửa rồi đẩy nó xuống kéo cánh cửa mở ra… phù… đi ra ngoài bước đi hơi tập tễnh khó khăn vì cả chân cũng vẫn còn đau từ tai nạn đợt trước, ông Bảy nhìn sang phòng ngủ của vợ chồng Hải, tiến đến gần miệng mở ra định gọi Nguyệt Anh nhưng lại thôi, ông Bảy cúi mặt xuống xoay người nhằm hướng phòng vệ sinh đi đến, ông dùng cách cũ lấy đầu ấn vào tay gạt cửa rồi đẩy nó ra bước vào nhà tắm. (Lúc trưa uống hết một ly sữa to đùng nên giờ buồn đi nhẹ).
Vì không lắp camera trong đó nên Hải không thể nào nhìn thấy ở trong đó ông Bảy làm gì, phải mất một lúc lâu sau mới thấy ông Bảy ló đầu ra đảo mắt nhìn khắp nơi, gương mặt nhăn nhó khó chịu kèm theo sự bực bội, ông Bảy cứ ngây ngốc đứng đó nhìn ra ngoài.
Một lát sau thì gương mặt như hiện lên vẻ nghiêm túc, quyết tâm thực hiện việc gì đó.
Khi ông Bảy bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh thì Hải bật cười lớn nhưng phải lập tức lấy tay che miệng lại không để bên ngoài nghe thấy, Hải chỉ biết tủm tỉm cười vì cảnh hiện lên trong camera quá hài hước.
Ông Bảy bị đau tay không tự cởi quần được nhưng bằng cách nào đó ông đã vật lộn với cái quần và tụt nó xuống ngang đùi để đi vệ sinh nhẹ nhưng cởi xuống thì dễ mà mặc lại thì khó vô cùng vì phải dùng lực kéo lên, mà tay đang đau thì kéo lên thế nào được.
Thế là ông Bảy không mặc được quần và cứ đứng chôn chân ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu rồi không còn lựa chọn nào khác đành phải tìm đường rút về phòng ngủ rồi từ từ tìm cách mặc lại do vậy cái cái cạp quần chun ở ngang đùi, ông Bảy không cởi hẳn nó ra mà cứ để nguyên như thế bước ra ngoài để một lát về phòng ngủ mặc lại dễ hơn giờ mà tụt ra hết vừa bẩn vừa khó mặc lại được.
Bên dưới là cặp đùi đen xì cứng cáp và phần bộ hạ dài thòng thâm xì theo nhịp bước của ông Bảy hai hòn bi đung đưa theo nhịp nhìn vô cùng hài hước. Hải có chút ganh tị:
"Sao của bố cảm giác to hơn của mình cơ chứ… ặc… của mình trắng mà của bố đen xì thế kia… ôi trời… nhìn ghê ghê…".
Đang rất nhẹ nhàng cẩn thận bước đi thì bỗng nhiên cánh cửa phòng ngủ bật mở, Nguyệt Anh ngái ngủ bước ra ngoài hai người chạm mặt nhau, rồi Nguyệt Anh nhìn xuống dưới, ông Bảy lập tức đưa hai tay ra chặn phía trước mặt méo xệch như sắp khóc.
Nguyệt Anh lập tức xoay người trở lại phòng, đóng sập cửa lại còn ông Bảy ngượng chín người cố lết về phòng nhưng không thuận lợi như ông nghĩ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!