Phần 24: Thủ dâm
"Cô… cô muốn làm gì?"
Nguyệt Anh nhếch mép:
"Giả vờ cả tháng nay ông không chán sao… cởi ra cho ông nhìn này… sao cứ phải lén lén lút lút…"
Ông Bảy quay sang thì giật mình vội quay mặt lại giơ áo ra sau cho Nguyệt Anh:
"Cô… cô mặc lại đi… làm gì thế…"
"Sao thế… tối hôm trước ông mạnh bạo lắm mà… giờ trở nên mềm yếu quá vậy…"
"Không có, tôi không biết…
"Nguyệt Anh tiến đến kéo ghế xoay lại tầm mắt ông Bảy ngang ngực, cơ thể trần truồng của Nguyệt Anh hiện lên trước mặt ông vẫn nhìn thoáng qua rồi nhắm mắt lại. Nguyệt Anh:"Mặc dù ít ra khỏi phòng nhưng thói quen của ông vẫn thế, cách sử dụng bồn cầu, cách ông dọn dẹp buổi sáng, cách để điều khiển tivi, cách nấu ăn, cách ăn, cách chăm sóc phong lan… mọi thứ giống hệt trước kia, có những thứ không dạy lại nhưng ông vẫn biết cách làm…
"Hải thầm khâm phục tài quan sát của Nguyệt Anh, Hải rất ít khi để ý đến những tiểu tiết như vậy. Nguyệt Anh cứ ngồn ngộn đứng đó chờ đợi, ông Bảy nhắm mắt một lúc thì chịu không nổi nữa quỳ xuống ôm chặt lấy đùi Nguyệt Anh khóc nức nở:"Tôi xin lỗi… tất cả là do tôi… tôi là một thằng khốn nạn hèn hạ… đúng… là do tôi… tôi giả vờ mất trí nhớ… Năm xưa tôi xem một bộ phim thấy họ bị tai nạn xong mất trí nhớ, tôi đã học theo nó… xin cô… tôi lao đầu vào ô tô chết đi cho rồi… nhưng không chết, giờ tôi là gánh nặng của cô và Hải… tôi không biết phải làm thế nào, giả vờ bị mất trí nhớ khiến tôi bớt áy náy nhưng càng lúc tôi càng thấy nặng nề tôi không thể tha thứ cho lỗi lầm của mình được… chết hẳn thì tốt… nhưng ông trời không cho tôi chết… tôi phải làm sao đây… xin cô… Hãy ban cho tôi cái chết…"
Nguyệt Anh:
"Hai lần chết hụt… xem ra số ông vẫn còn chưa tận"
"Ông trời không cho tôi chết mà cứ giày vò tôi như này… chi bằng cô giết chết tôi đi…"
Nguyệt Anh:
"Giết ông làm bẩn tay tôi…"
"Tôi sẽ không làm phiền cô nữa… sẽ đi khỏi đây… không về quê nữa tôi sẽ đi xa luôn… có thể là Miền Trung Miền Nam gì đó… vĩnh viễn đi khỏi đây…"
Nguyệt Anh:
"Tôi chưa cho phép, cấm ông rời khỏi đây…"
Đầu ông Bảy cứ cọ cọ vào giữa hai đùi Nguyệt Anh làm cô thấy nhột nhột.
"Tôi… tôi rất thích cô… ngay từ lần đầu gặp tôi đã đem lòng mến mộ và thầm ước sẽ được cùng chung sống được ngắm nhìn cô mỗi ngày… tôi luôn giấu kín nó trong lòng… được ở cùng với cô tôi hạnh phúc biết chừng nào… đã có lúc tôi ảo tưởng về tình cảm của mình, về tình cảm của cô dành cho tôi, tôi không có ý xấu không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình này… chỉ ở gần và ngắm nhìn cô thôi là tôi thấy mãn nguyện không có ý đồ gì khác, hôm đó tôi say rượu không hiểu sao tôi lại hành động như vậy, thực sự tôi không nhớ rõ mình đã làm những gì… tôi nói thật đấy tôi như bị thứ gì đó điều khiển không kiểm soát được bản thân"
"Ngẩng mặt lên nhìn vào tôi"
"Cô… cô mặc lại quần áo vào được không… tôi… tôi không dám…"
"Tôi nói mở mắt ra nhìn vào tôi…"
Ông Bảy mở mắt ra nhưng vì ông đang ngồi nên tầm mắt ngang ngực hai cái núm vú đỏ hồng chĩa ra đang ở rất gần ông, ông Bảy nuốt nước bọt cái ực nhìn lên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Nguyệt Anh.
"Ông thích tôi đúng không?"
"Tôi thề tôi không muốn làm gì cô cả, lúc đó tôi không kiểm soát được mình…"
"Trả lời có hay không… đừng vòng vo nữa…"
"Cũng thích…"
"Thích như nào?"
"Tôi cũng không rõ… chỉ là lúc nào cũng nghĩ đến, xa nhớ, gần cũng nhớ"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!