Chương 10: (Vô Đề)

Phần 10: Anh yếu lắm

Gần 7: 30 thì 3 người ngồi vào mâm ăn sáng, bữa sáng khá đơn giản một đĩa thịt gà xào một bát canh nhưng khi ăn vào thì Nguyệt Anh tròn mắt tấm tắc khen…

"Ưm… thịt gà này chắc, dai, ngọt, rất ngon… wa… sao cùng là gà mà thịt gà này nó lạ lắm ngon tuyệt…"

Ông Bảy: "Khà khà… gà rừng thi thoảng mới bắt được… bị phát hiện là nó bay như chim luôn… con chó săn lanh cỡ nào cũng không bao giờ bắt được… phải đặt bẫy thật khéo mới mong có ăn…

"Nguyệt Anh – ông Bảy đã mở lòng hơn họ trò chuyện khá tự nhiên khiến Hải mừng thầm, ăn sáng xong hai người tròn mắt nhìn ông Bảy làm thịt hai con chuột lớn: Đầu tiên là thui hết lông sau đó mổ bụng, nội tạng giữ lại gan còn lại đưa cho con chó mực ăn sống. Nguyệt Anh:"Sao bố cho nó ăn đồ như thế…"

"Ăn đồ sống mới đánh thức được bản năng săn mồi của nó"

"Nó bệnh thì sao ạ…"

"Chó cỏ ở dưới quê mới lớn hay bị bệnh dặt dẹo rồi ốm chết… con nào vượt qua được giai đoạn đó thì sống rất dai, không tiêm phòng gì đâu… cùng lắm tiêm phòng dại"

Hải trêu: "Em dám ăn thịt chuột không?

"Nguyệt Anh lưỡng lự không nói gì. Ông Bảy:"Còn thịt gà nữa mà… thiếu gì đồ ăn…

"Sơ chế qua thịt chuột thì vẫn còn sớm, ông Bảy lại vác cuốc ra vườn, trời hơi nóng nên ông cởi áo ra cơ thể rắn chắc khỏe khoắn không chút mỡ thừa làn da thì đen nhẻm đối lập với cơ thể trắng bóc của Nguyệt Anh. Ông Bảy như"hổ thả về rừng", đây là "địa bàn

"là đất của ông nên ông rất tự nhiên cởi áo ra không hề ngại ngùng còn Nguyệt Anh nhìn thấy mặt hơi phiếm hồng. Hải:"Bố định làm gì thế…"

Ông Bảy: "Làm đất để trồng rau"

"Ặc…"

Hải thầm nghĩ: "Quả này thì còn lâu mới thuyết phục bố trở lại thành phố… định sống hẳn ở đây luôn rồi…"

Nguyệt Anh tò mò: "Bố định trồng rau gì ạ…"

"Hành, mùi, rau cải, su hào, súp lơ…"

Nguyệt Anh "Lấy giống ở đâu hả bố"

"Ở trung tâm xã, người ta bán cây giống chỉ việc đem về trồng… không cần phải gieo hạt đợi lâu mất công…"

Nguyệt Anh: "Con tưởng cây ăn quả như nhãn xoài người ta mới bán cây giống… cây rau người ta cũng bán giống về trồng luôn được ạ, nó có héo chết không…"

"Haha… chết thế nào được…"

Nguyệt Anh: "Cho con cuốc thử nhé…"

Ông Bảy: "Thôi đừng… chai tay hỏng mất tay đẹp…"

Nguyệt Anh: "Không sao… thử chút thôi mà…

"Hải tựa vào cây nhìn Nguyệt Anh thích thú cuốc đất, cô dùng hết sức cuốc xuống được một lúc thì vã mồ hôi, kêu đau lưng, mỏi tay nhường lại cuốc cho ông Bảy, ông Bảy chỉ biết cười. Ông Bảy cuốc xuống từng nhát rất có lực, luống rau nhỏ này không làm khó được ông, ông cuốc mãi không biết mệt đến hơn 30 phút vẫn còn dai sức, Hải cũng muốn thử nhưng được vài nhát đã thấm mệt."Em… đi lấy nước ra đây… mệt quá… khát…"

Nguyệt Anh nhí nhảnh: "Anh yếu lắm… không khỏe như bố… hihi…

"Câu nói đùa vu vơ của Nguyệt Anh khiến Hải ấm ức khó chịu còn ông Bảy từ tự hào cười thầm trong lòng. Nguyệt Anh lại chạy ra vườn:"Bố ơi… anh ơi nghỉ một lát uống nước đã

"Ông Bảy tu ừng ực một cốc nước lớn Nguyệt Anh đứng rất gần mắt nhìn khắp cơ thể ông Bảy, bị Hải phát hiện thì đỏ mặt bước ra xa. Được một lúc thì Nguyệt Anh lại hoạt ngôn:"Bố ơi… để anh Hải làm, rèn luyện khỏe như bố đi… chứ con thấy anh yếu lắm… chả chịu thể dục gì cả…"

Hải: "Tối nay em sẽ biết tay anh… dám nói xấu anh à…"

Nguyệt Anh lè lưỡi: "Yếu xìu… yếu xìu…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!