'Bệnh' của Phượng Loan cũng không xem là chuyện lớn gì.
Nhưng ai bảo nàng chính là thiên kim tiểu thư của phủ Phượng Quốc Công, thời gian bị bệnh còn đúng lúc như vậy, thêm vào có người cố ý khuyếch đại, cho nên chỉ trong vòng mấy ngày đã huyên náo khắp kinh thành, tất cả gia đình nhà quan nào cũng đều nghe nói đến.
Việc trở nên ầm ĩ, tất nhiên là các bằng hữu thân thích đều đến để thể hiện sự quan tâm.
Thân phận tôn quý trong hoàng thất có phủ Anh Thân Vương, phủ Tương thân vương, phủ Ly Ấp Trưởng Công Chúa, thân phận tiểu bối thì có phủ Đoan thân vương
--- đương nhiên không phải Tiêu Đạc, mà là đại biểu tỷ Đoan Vương phi của Phượng Loan.
Sau đó là các thế gia, phủ Phụ Quốc Công Phạm gia, phủ Lí quốc công Mục gia, Quả Nghị Hầu của Phùng gia, Bình Nam Hầu của Cung gia... vân vân...
Còn có trong cung, Nghi Tần nương nương sai người đưa mấy hộp đan dược, nhà mẹ đẻ Chân thị đưa qua nhân sâm.
Phượng Loan nhìn một đống lớn lễ vật thu được, cơ bản đều là dược liệu, thuốc viên, ngược lại tựa như chính mình thật sự bị bệnh rất nặng vậy, nàng không khỏi buồn cười, "Không bệnh cũng bị bọn họ nguyền rủa cho bệnh."
"Phi phi phi!"
Khương ma ma vội vàng trách cứ, "Tiểu thư, không cho nói lời đùa giởn như vậy."
Trong lòng thở dài, Đại lão gia cứ phải nói tiểu thư bị bệnh, kêu người cưỡng ép đưa về, nhưng chính mình thấy tinh thần tiểu thư rất tốt, con người cũng khoan khoái nhẹ nhàng, căn bản là không có bệnh, thật không biết tiểu thư làm sao lại đắc tội với Đại lão gia nữa.
"Cái bình này thật đặc biệt."
Đại Mạo cầm lên một chiếc bình ngọc tinh xảo.
"Là ai đưa đến?" Khương ma ma một mặt nói, một mặt nhìn vào danh sách, "Hóa ra là Đoan Vương phủ." Mở bình ngọc ra ngửi một chút, "A, hình như là Bát Bảo hoàn thượng hạng giúp bổ huyết."
"Để ta xem."
Sắc mặt Phượng Loan bình tĩnh không lay động, đưa tay ra, "Phẩm chất đúng là không tệ.
"Tuy nói như vậy, nhưng tay lại 'không cẩn thật' để trượt đi, chỉ nghe 'Choang' một tiếng giòn tan, chiếc bình liền rớt xuống bể nát! Những viên thuốc nhỏ màu đen bóng loáng rơi ra khắp phòng. Đoan Vương phi nương nương tặng thuốc, mình uống không trôi. Trong lòng trước sau đều nhớ tới, thời khắc mình sắp chết, ánh mắt Đoan Vương phi như trút được gánh nặng, --- coi như năm đó không có tự mình ra tay, không đổ thêm dầu vào lửa, nhưng khẳng định nàng cũng vui mừng khi thấy âm mưu thành công."Ối." Khương ma ma sợ hết hồn, "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích." Cuống quít căn dặn người hầu, "Mau mau thu dọn, phải quét cẩn thận hai lần, đừng làm cho tiểu thư dẫm trúng chân."
"Vâng." Mí mắt Đại Mạo giật giật, lập tức mang đám tiểu nha hoàn nhanh chóng quét dọn.
Vừa rồi Khương ma ma đang nhìn thứ khác, không chú ý, nhưng chính mình không cẩn thận thấy được,
--- rõ ràng tiểu thư chính là cố ý sẩy tay, làm rơi vỡ bình thuốc! Chuyện này là vì sao? Đâu nghe nói tiểu thư và Đoan Vương phi xảy ra việc gì?
Chẳng lẽ khoảng thời gian này bị đám đại phu nhàm chán quấy nhiễu, nên trong người có chút kỳ quái? Xem ra nha hoàn hầu cận ước chừng phải cẩn thận một chút rồi.
Ôi, có lẽ tiểu thư cũng là một người nhẫn tâm.
Vốn là nàng đối xử với Bảo Châu tốt như thế, kết quả Bảo Châu nói sai một câu đã bị phu nhân phạt vã miệng không nói, còn bắt nhốt vào phòng chứa củi.
Mấy ngày nay phu nhân vì lo lắng cho bệnh của tiểu thư, chưa kịp phát giận, chờ phục hồi tinh thần lại, nếu như tiểu thư không nói xin giùm Bảo Châu, sợ là nàng sẽ bị bán đi thôi.
Đại Mạo không khỏi có chút cảm giác môi hở răng lạnh, trong lòng nhất thời lạnh lẽo, làm việc càng cẩn thận hơn.
Nàng cúi đầu giúp đỡ đám tiểu nha hoàn dọn dẹp, nhìn mảnh ngọc vỡ trơn bóng óng ánh, còn có một viên thuốc, tâm trạng không khỏi thấy tiếc, phần nhân tình này của Đoan Vương phi xem như là tặng không rồi.
******
Đoan Vương phi đặt ly trà sứ trắng thượng hạng trên tay xuống, ngẩng đầu hỏi: "Phượng gia biểu muội bệnh nặng thật rồi hả?"
Ma ma trở về từ Phượng gia bẩm báo: "Không nhìn thấy Phượng nhị tiểu thư." Sợ chủ nhân trách cứ làm việc bất thành, lại nói: "Có điều nô tỳ thấy sắc mặt nha hoàn, ma ma bên cạnh Phượng nhị tiểu thư vẫn còn tốt, hẳn là không quá đáng lo."
Nếu chủ nhân thật sự bệnh nặng, bọn hạ nhân không thể không có vẻ mặt khóc tang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!