Chương 49: Vương Phi gặp nguy hiểm?

Phượng Loan ra khỏi Noãn Hương Ổ, không nhanh không chậm đi đến Uy Nhuy Đường.

Lúc đi ngang qua lầu Ám Hương Sơ Ảnh, trước mặt có người đi tới, có người bưng nước canh, có người cầm này nọ, nếu không thì là người chạy nhanh đi truyền tin tức, nhóm nha hoàn và ma ma vội vàng qua lại không ngớt.

Phượng Loan đi về phía trước, nhìn thấy bậc thang mình và Đoan Vương phi bị ngã lúc trước, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Nếu..., ngày đó mình không xúc động đi đỡ nàng ta? Khả năng tình huống sẽ không giống nhau.

Nhưng trên đời cho tới bây giờ đều không có 'nếu', sự tình đã qua đi, nên ngẩng đầu nhìn về phía trước, ứng phó với tương lai, mà không phải là cả ngày hối tiếc quá khứ, vậy thì uổng phí hết thời gian và tâm tư rồi.

Khóe miệng Phượng Loan hơi vểnh lên, cất bước thong dong đi về phía trước.

Cách đó không xa, một bà tử mặc y phục vải thô màu nâu từ bậc thang bên kia đi xuống. Hơi kỳ quái là, bà ta cố ý tránh đi bậc thang bên phải, tận lực dựa vào bên trái mà đi, sau đó từ hàng rào hoa bên kia đi tới.

Trong lòng Phượng Loan nhảy lên, ánh lửa nhoáng tới còn không rõ ràng.

Nàng giơ tay đụng Bảo Châu, thấp giọng nói: "Đi dò hỏi xem bà tử kia là người nào, làm cái gì."

Bảo Châu là người ham hư vinh còn lỗ mãng, nhưng năng lực làm việc cũng cao nhất, lúc này từ từ chậm bước lại phía sau, nói vài câu giao việc cho tiểu nha hoàn tâm phúc, sau đó tiếp tục thẳng lối đi theo chủ tử.

Vào Uy Nhuy Đường, bên trong không khí vui mừng.

Phượng Loan là người thức thời, trước mắt đúng là thời điểm Đoan Vương phi đắc ý nhất, bản thân mình phải tận lực lưu lại không gian cho nàng ta và tiểu Quận Vương, Tiêu Đạc mà không phải vọt nhanh vào cho chướng mắt.

Nên chỉ đứng bên ngoài chờ, chờ bọn người Tương Trắc Phi đã tới, cùng nhau chào hỏi liền trở về.

Có nha hoàn tới tiếp đón, cười nói: "Phượng Trắc phi mời uống trà.

"Cũng không vội mời nàng đi vào trong. Phượng Loan cười cười, lẳng lặng nhàn nhã uống trà ở bên ngoài. Giờ phút này bên trong Uy Nhuy Đường, Mục ma ma và nha hoàn cùng đám người vú nuôi không ngừng chúc mừng, không ngừng nói lời may mắn,"Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng Vương Phi nương nương, tiếng khóc của tiểu Quận Vương vang dội có sức, trưởng thành nhất định là nhân trung long phượng."

Tiêu Đạc cười nói: "Lời này không sai."

Đoan Vương phi cười theo, nhưng sắc mặt lại tái nhợt và suy yếu.

Đứa bé này, là nhi tử trông mong từng ngày từng tháng, nhưng lại làm khổ mình thảm như vậy. Thậm chí có khoảnh khắc, chính mình cũngchịu không nổi. Hoàn hảo, tốt lắm, ông trời chiếu cố, Bồ Tát phù hộ, cuối cùng cũng bình an sinh ra, sau này mình đi tới chùa làm lễ tạ ơn!

Mục ma ma cười nói: "Nhìn tiểu Quận Vương xem, lớn lên giống Vương Gia cực kỳ, cũng giống Vương Phi nương nương nữa."

Đứa nhỏ vừa ra đời chỉ như một khối phấn hồng, làm sao nhìn ra được? Nhưng loại lời nói khách sáo vui mừng này, phụ mẫu nào cũng thích nghe, Đoan Vương phi mỉm cười, "Mọi người cực khổ rồi, thưởng."

" Ngươi đừng nói chuyện, thân mình còn rất suy yếu." Tiêu Đạc giơ tay về phía nàng, trong mắt tỏ vẻ vui sướng không che giấu được, đối với đích thê sinh hạ trưởng tử rất là vừa lòng, "Nghe lời, nằm nghĩ cho tốt."

"Vâng.

"Đoan Vương phi vui mừng thỏa mãn nở nụ cười. Tiêu Đạc cúi đầu nhìn trong tã lót của nhi tử, yêu thích không buông tay, vui vẻ nói:"Tiểu tử kia, tiểu bại hoại, ngươi lại làm khổ mẫu phi quá mức, thật sự là một đứa nhỏ bướng bỉnh."

Đoan Vương phi đau lòng con trai bảo bối, oán trách nói: "Nào có phụ thân như Vương Gia vậy? Nhi tử vừa sinh ra, chưa nói phải yêu thương thật nhiều, làm gì có thể nói xấu chứ."

Nàng nói mấy câu, liền không nhịn được có vẻ thở không nổi, không còn hơi sức, "Ai, đúng là mệt nha."

"Được rồi, đã bảo ngươi đừng nói chuyện mà." Tiêu Đạc gọi vú nuôi lại đây ôm đứa nhỏ, bản thân mình đứng dậy, "Các ngươi, người nào cho bú sữa thì bú sữa, nên thay tã thì thay tã, để cho Vương Phi nghỉ ngơi, đừng để đứa nhỏ ầm ỹ tới nàng."

Đoan Vương phi thấy trượng phu săn sóc chu đáo, hơn nữa nhi tử vừa sinh ra, tảng đá lớn luôn lơ lửng trong lòng rơi xuống, không khỏi yên tâm cười nói, "Được, ta ngủ một lát.

"Nàng nhắm mắt lại, bởi vì thật sự là quá mệt mỏi. Chờ Tiêu Đạc đi ra ngoài, chúng cơ thiếp cũng đã đến đông đủ."Vương Phi vì bổn vương sinh hạ trưởng tử, hôm nay tất cả mọi người đều có thưởng.

"Tâm tình của Tiêu Đạc tốt, nhìn từng người cơ thiếp như hoa như ngọc, đặc biệt cái kia còn chưa có viên phòng, lại đẹp như thiên tiên. Hiện tại tốt lắm, có trưởng tử rồi, đích thứ đã được rõ ràng. Chúng cơ thiếp khác có thể bắt đầu sinh con nối dòng, vì chính mình khai chi tán diệp, sau này một đám đứa nhỏ vây quanh mình, đứa lớn dẫn đứa nhỏ lại đây kêu"Phụ vương.", trường hợp này hẳn là náo nhiệt.

Tiêu Đạc quan trọng nhìn Phượng Loan, ừ..., sau này cùng với Đại Bảo Bối sinh nhiều đứa chút. Tốt nhất là sinh nữ nhi trước, chờ trưởng tử của Vương Phi lớn lên vài tuổi, rồi lại sinh nhi tử, như vậy vợ cả tốt thì tự nhiên thiếp sẽ được sống yên ổn với nhau, miễn cho xảy ra mâu thuẫn xung đột, cả nhà hòa thuận tốt đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!