Phượng Loan vươn tay ra, kéo Tiêu Đạc đến trước mặt mình, nhắm mắt lại chủ động hôn lên. Bằng vào trí nhớ của kiếp trước và kinh nghiệm, sờ soạng tìm kiếm một chút, cái lưỡi thơm tho mùi vị ngọt ngào mềm mại, trơn như con cá nhỏ, thỉnh thoảng châm lên ngọn lửa sáng rực sâu trong thân thể Tiêu Đạc.
Hắn làm sao còn nhớ được tức giận? Gặp phải quyến rũ như thiêu đốt ngọn lửa dục vọng như vậy, chỉ hận không thể hút cả hồn nàng.
Chốc lát sau, Tiêu Đạc liền cúi đầu thở dốc, "Đại Bảo Bối, Kiều Kiều ngoan..." Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn nàng, mang theo vài phần hi vọng, khàn khàn nói: "Nếu không..., ngươi nằm đừng nhúc nhích, chúng ta thử xem?"
Thế này Phượng Loan mới phát hiện đã chơi ra lửa rồi.
"Nhưng eo ta còn đau." Nàng nhỏ giọng thầm thì, thật sự không phải là vì muốn cự tuyệt dục vọng, mà là lo lắng cho vết thương trên lưng mình, bị gãy xương không phải là chuyện đùa, "Làm hỏng eo ta, thì thế nào?"
"Còn ta, còn ta làm sao bây giờ?
"Tiêu Đạc oán giận hỏi. Phượng Loan đỏ mặt cười, lắp bắp nói:"Không được, ngươi, ngươi, ngươi..., ngươi đi tới phòng người khác đi."
Tiêu Đạc đem trường bào 'phạch' vén lên, lộ ra phía dưới chống lên cái lều trại, đỏ hồng mắt hỏi nàng, "Ngươi cảm thấy ta như vậy có thể đi đến phòng người khác sao? Đồ không có lương tâm, đem người đốt ra lửa rồi lại mặc kệ."
Hô hấp của hắn dồn dập, không thèm quan tâm cởi đai lưng ngọc ra, đập cửa, "Tất cả cút xa một chút!"
Vẻ mặt Phượng Loan kinh hãi, "Ngươi muốn làm thật?!"
Tiêu Đạc nới lỏng quần dài tơ lụa màu tím, bắt lấy tay nàng, oán hận cắn răng, "Bổn vương cũng không phải là người không có lương tâm."
Đem tay ngọc nhỏ dài đưa vào trong quần, thở dốc nói: "Nghe lời, cho ta mượn tay dùng một chút.
"Nếu đổi lại là Tương thị, Miêu thị, Ngụy thị, khẳng định đã sớm mặc kệ, trực tiếp đè ra rồi. Nhưng với Kiều Kiều, vừa đáng yêu vừa mềm mại, giống như Đại Bảo Bối vậy, rốt cuộc vẫn là đau lòng và luyến tiếc. Hắn kéo tay nàng tới cầm tiểu Đoan Vương Điện hạ. Không biết là duyên cớ gì, bị nàng đụng vào, huyết mạch lập tức càng tăng thêm sôi sục."Kiều Kiều, ngươi thật đúng là khắc tinh trong số mệnh của ta mà..." Hắn ở trên giường trúc tình ý miên mang.
Lời nói, ám muội mà kiều diễm, nhưng không thấy được đáy mắt thương tâm chợt lóe lên của nàng, ngọn lửa dục vọng đã che dấu hết thảy.
Tình và dục, yêu và oán, hỗn loạn mê ly đan vào với nhau.
******
Từ ngày đó bị Phượng Loan so sánh với Đa Đa, về sau mỗi lần Tiêu Đạc thấy Đa Đa, ánh mắt đều không tốt, Đa Đa cũng sâu sắc cảm nhận được phần ác ý này.
Thời gian lâu dài, Đa Đa hiểu được, nam nhân mặt lạnh ghen tị mình được sủng ái, không thích mình, cho nên hắn mà đến gần, thì phải bỏ chạy trốn đi thật xa.
Chờ Tiêu Đạc vừa đi, Đa Đa ở sau lưng sủa "Gâu, gâu
", tỏ vẻ rất bất mãn. Mỗi lần Phượng Loan đều bị chọc cười to không thôi. Khương ma ma cũng buồn cười, trách mắng Đa Đa:"Ngươi sủa bậy sau lưng Vương Gia, nếu bị nghe thấy, sẽ đem ngươi làm món lẩu thịt chó đó."
Đa Đa liền ủy khuất "Gào gừ", chạy đi tìm chủ nhân làm nũng.
Phượng Loan nằm hơn một tháng, hiện tại có thể ngồi không thành vấn đề, chỉ là không dám dùng sức, cũng không dám tùy tiện xoay người. Nhưng Đa Đa rất biết điều, đã sớm theo bậc thang nhỏ đặc chế nhảy lên giường, dù sao Tiêu Đạc đi rồi, ra sức nhảy cũng không có người quản.
Sau đó nó đứng ở trên giường mỹ nhân, "Gâu gâu
"không ngừng sủa, muốn chủ nhân ôm. Phượng Loan kéo nó tới, Đa Đa mới hơn một tuổi, vô cùng xinh xắn, cân nặng không cần nói đến. Tỉ mỉ vuốt ve bộ lông vàng của nó, tiểu tử kia híp mắt, rầm rì, bộ dáng rất là hưởng thụ. Nhỏ bé lại nhu thuận, làm cho người ta nhìn thấy đã mềm lòng. Phượng Loan chơi đùa một lúc lâu, mới đem nó thả lại trên giường mỹ nhân,"Ngoan nha, tự ngươi chơi đi.
"Trước mắt đã đến tháng tám, thời tiết mùa thu mùi hoa kim quế tung bay theo gió thật dễ chịu. Bảo Châu nói:"Cây hoa quế ở phí sau Noãn Hương Ổ của chúng ta nở rồi. Mặc dù nhỏ, nhưng tỏa hương rất thơm, Trắc phi có thể ngồi ở dưới tàng cây, uống chút trà, đọc sách, nếu không ngắm hoa quế rụng cũng được."
"Không đi."
Phượng Loan lười nhúc nhích, tạm thời đang có tâm sự.
Chuyện ở ngày vạn thọ tiết còn chưa giải quyết, vẫn kéo dài đến bây giờ.
Không phải Tiêu Đạc đã quên, mà là không thể nào tra ra. Ngày đó người đến người đi, chủ tử đến nô tài trong Vương phủ, phỏng chừng có hơn phân nửa người đều đi qua. Đêm hôm đó, chung quanh Ám Hương Sơ Ảnh lâu quả thực đông kín người, tra..., tra như thế nào?
Từ trên xuống dưới Vương phủ, tổng cộng có đến mấy trăm người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!