Tiêu Đạc xoay người bưng trà uống hai ngụm, không nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vừa giận vừa vui kia, miễn cho mình khó chịu, "Vương Phi bên kia không có chuyện gì, ngươi cứ yên tâm."
Phượng Loan trả lời: "Ừ, vậy là tốt rồi."
---- đó cũng không tính là lời nói dối.
Tuy rằng cảm thấy hối hận đêm qua quá mức xúc động, làm hại bản thân mình bị thương, nhưng nói gì thì nói, vẫn hi vọng Đoan Vương phi bình an sinh hạ đứa nhỏ, tốt nhất là nhi tử.
Không phải là mình mềm lòng không có chí hướng.
Mà chỉ khi nào Đoan Vương phi có con trai trưởng, thì vị trí chủ mẫu của nàng ta mới ngồi vững vàng, nàng ta mới có thể càng chứa được chúng cơ thiếp trong Vương phủ.
Nàng ta có con trai trưởng bên người, mới có thể buông tay để đám cơ thiếp sinh con thứ, mình mới có thể thuận lợi sinh hạ nhi tử, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức, đứng vững gót chân, chậm rãi điều tra rõ ràng chân tướng xác thực của việc khó sinh ở kiếp trước, báo thù cho mình và đứa nhỏ!
Giả sử kiếp trước Đoan Vương phi là hung thủ, mình cũng phải có năng lực, mới có thể đẩy đổ nàng ta.
Bằng không dựa vào bản thân vừa mới gả vào Vương phủ, chỉ có chút sắc đẹp, đã nghĩ làm cho Tiêu Đạc phế bỏ Vương Phi căn bản không có khả năng! Mình cũng sẽ không si tâm vọng tưởng, Đoan Vương phi không có nhi tử, sau đó mình mà nhanh chóng sinh ra nhi tử, có thể sẽ bị nàng cướp mất.
Tuy nói là vậy, nhưng chuyện đầu tiên Đoan Vương phi làm là bóp chết mình.
Dù sao cả đời còn dài lắm.
Chuyện tương lai, thật đúng là không ai nói được.
Cục diện trên triều bây giờ, không riêng việc Thái Tử Tiêu Anh chiếm đích trưởng, còn có văn lẫn võ, sau lưng có Phạm gia phủ Phụ Quốc Công và Phạm Hoàng Hậu làm chỗ dựa, ở trong mắt mọi người là người kế vị vững vàng.
Nhưng ai có thể dự đoán được, không đến mười năm, Thái Tử và đám người Túc Vương, từng người sẽ thua trong cuộc đấu tranh trong cung đình này đây.
Sự tranh đấu giữa mình và Đoan Vương phi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Về phần Tiêu Đạc, giả sử người không muốn mình sống ở kiếp trước là hắn? Nếu như là sự thật...
"Đang suy nghĩ gì đấy?
"Tiêu Đạc hỏi. Phượng Loan im lặng không lên tiếng."Vương Gia, Trắc phi..." Bên ngoài vang lên tiếng của Bảo Châu.
"Cút ra ngoài!" Tiêu Đạc nghe là thấy phiền, cảm thấy nha hoàn thường xuyên lắc lư trước mặt này vô cùng chán ghét, "Chủ tử không cho gọi mà cứ luôn ồn ào, ai cho ngươi lá gan đó? Cút ra."
"Không phải."
Bảo Châu cắn răng, ủy khuất nói: "Phượng Nhị phu nhân đến rồi."
"Mẫu thân đến hả?" Phượng Loan kích động muốn đứng dậy, uốn éo, liền là hét thảm một tiếng, "Á! Eo của ta!" Bị Tiêu Đạc đỡ nằm xuống lại, thấy hắn trừng mắt, nhỏ giọng giải thích, "Ta quên mất, không phải cố ý mà."
Tiêu Đạc trừng nàng, "Nằm cho tốt vào."
Chân thị kéo cao búi tóc bước vào cửa, ước chừng là vì cố ý biểu hiện thân phận nhạc mẫu, nên mặc áo màu tím sẫm, kết hợp với váy nâu thêu hoa đào.
Tuy nói có vẻ thành thục hơn mấy tuổi, nhưng vẫn không che giấu nổi sự sáng chói của bà, đây là một vẻ đẹp có cảm giác tràn đầy giống như sóng nước dao động, thật sự là bảo quang lưu chuyển, hoạt sắc sinh hương.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Đạc nhìn thấy nhạc mẫu của mình.
Suy nghĩ đầu tiên đó là, nhạc mẫu thực sự là..., nữ nhân trong nữ nhân.
Không khỏi giương mắt nhìn Phượng Loan, Tiểu Kiều Kiều của mình chỉ cần điều dưỡng thêm vài năm, thân hình, gương mặt nẩy nở, còn có tuổi trẻ đáng yêu xinh đẹp, vậy thật sự là kinh thành đệ nhất mỹ nhân rồi. [anh háo sắc]
"Xin chào Vương Gia.
"Chân thị cúi người, không nói nhiều, liền tới trước vấn an nữ nhi bảo bối của mình. Tiêu Đạc lại bị lạnh nhạt lần nữa, sờ sờ mũi,"Các ngươi trò chuyện với nhau đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!