Chương 36: Vũ khí bí mật

Hôm sau trời vừa sáng, Tiêu Đạc đến Noãn Hương Ổ với 'tâm tình sung sướng?' 'tinh thần thoải mái?'.

Trên mặt hắn thật sự hàm chứa ý cười, nhưng mặc cho ai nhìn thấy, đều cũng không cảm thấy dịu dàng thân thiết, ngược lại giống như ủ cả một đêm hỏa khí, mang theo điểm kỳ quái như vậy, ngọn lửa tức giận khiến cho vẻ mặt cũng không thỏa đáng.

Phượng Loan đang nằm trên giường, chuẩn bị cho người tới xin phép với Đoan Vương phi.

Trên mặt vốn bị thương, làm sao còn muốn đi qua làm trò cười cho đám người Tương Trắc Phi chứ? Hơn nữa, cái gọi là kiêu ngạo ương ngạnh không hiểu chuyện, tất nhiên thỉnh thoảng cần phải nằm trên lì trên giường, không đi thỉnh an Vương Phi.

Vì thế khi Tiêu Đạc tiến vào, chỉ thấy nàng vẫn còn uốn tới ẹo lui trên giường.

"Ngươi đây là đang nhào mặt sao?

"Hắn giật giật khóe miệng. Phượng Loan chỉ đang lười biếng duỗi thắt lưng, không ngờ hắn đột nhiên đi vào, thân thể cứng đờ, vẫn duy trì bộ dáng cao gầy 'vĩ đại', trợn tròn cặp mắt,"Sớm vậy?"

Sau đó nhớ tới tư thế của mình không ổn, xoay người đứng lên, "Vương Gia, ta, bộ dạng bây giờ rất bất nhã..."

"Tốt vô cùng."

Tiêu Đạc nhìn nàng, mái tóc bung xõa, vẻ mặt trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mơ hồ nhuộm sắc hồng nhạt sau khi ngủ dậy, xứng với một thân y phục màu hồng, giống y như một nắm bột mềm mại.

Vốn là muốn đi qua trừng trị nàng, hiện tại lại muốn 'thu thập' nàng hơn.

Phượng Loan cũng nhìn hắn, cảm thấy ánh mắt không đúng, mơ hồ mang theo một loại ý tứ không đứng đắn. Kiếp trước nàng từng là thị thiếp của Tiêu Đạc, quá rõ ràng ánh mắt này của hắn, hàm ý bên trong chính là muốn làm chút gì rồi.

Nhưng nàng còn chưa kịp trốn, cũng không có chỗ trốn, Tiêu Đạc đã muốn trèo lên giường đến nơi.

"Ngươi cứ nằm đó." Động tác của hắn quá nhanh, trên bàn lại còn hộp thuốc của ngày hôm qua, miệng cười nói: "Một cái giường lớn như vậy, không sợ ngươi bị té nữa, hôm nay bổn vương thế nào cũng phải dán thuốc cho ngươi.

"Đẩy ngã nàng ra giường, vừa vặn không cần cởi áo lót, nhẹ nhàng vén lên, liền lộ ra vòng eo thon trắng mịn. Bộ dáng Phượng Loan lúng túng như bị tra tấn, cả người cứng ngắc. Tiêu Đạc kéo quần của nàng xuống một chút, lộ ra cái rốn nhỏ như đầu ngón tay, một chỗ lõm nho nhỏ tròn vo đáng yêu. Có thật sự muốn dán thuốc hay không đây, hắn nhìn nhìn, sau đó nhắm ngay chỗ đó nhẹ nhàng dán lên,"Được rồi.

"Phượng Loan thấy bên dưới đột nhiên bị lạnh run lên một hồi, cơ thể run rẩy. Trong mắt Tiêu Đạc nhìn thấy, ngực nhỏ mềm mại run lên, thật sự vô cùng mê người."Ngươi...?" Hắn nhìn chằm chằm thật kỹ vào ngực nàng, tựa hồ..., giống như..., có hơi chút khác thường, mặt trên lại có hai cái nho nhỏ nhô ra, ý cười không khỏi sâu thêm, "Ngươi không có mặc áo yếm?

"Phượng Loan đúng là không có mặc áo yếm ngủ. Áo yếm, áo yếm, còn có tên là áo ngực, kỳ thật chính là dùng để che chắn cảnh xuân lộ ra ngoài, bình thường đều có hai lớp vải dày, mặt trên thêu đầy hoa văn, mặc vào không thoải mái chút nào. Đặc biệt vào mùa hè, giữa ban ngày không có cách nào đành phải che đậy chặt chẽ, ban đêm lúc đi ngủ dĩ nhiên muốn dễ chịu một chút, cho nên xưa nay nàng ngủ đều không mặc."Ngươi nha."

Vốn là Tiêu Đạc bốc hỏa cả đêm, hừ hừ..., giờ hóa thành một loại 'bốc hỏa' kỳ lạ, hắn lấy tay gảy lên hạt đậu nhỏ nhô ra, vui vẻ. "A, ngươi đúng thật là một đại bảo bối mà."

Tâm tình của Phượng Loan vào giờ khắc này, quả thực không phải bốn chữa 'lúng túng xấu hổ' là có thể hình dung! Muốn làm chuyện đó thì cứ làm đi, dù sao thò đầu một đao, khóa đầu cũng một đao, ai muốn trêu đùa cùng hắn như vậy. Tình ái sao?

Trong kiếp trước, làm việc cũng chỉ là cởi quần áo, không có tình cảnh này, cảm giác thật sự rất rất..., không thể hình dung được.

Đang lúc trước ngực cảm thấy tê tê dại dại, đột nhiên có chút biến hóa, nong nóng lại ẩm ướt!

Ôi..., nàng vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy, lúc này lão đại đã chôn ở trước ngực mình, lại có thể cách lớp quần áo, cái kia, cái kia đứng lên! Hắn còn có thể nồng nhiệt như vậy?! Hắn còn phát ra tiếng nữa?!

Phượng Loan xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe nứt để chui vào!

Tiêu Đạc cách quần áo khiêu khích. Sau một lúc lâu dụ dỗ, ngẩng đầu lên, nhìn phía trước y phục hồng nhạt có một mảng ẩm ướt, bản thân cũng không nhịn được muốn vỗ tay, trước kia tại sao không phát giác ra còn có thể làm như vậy đây?

Bởi vì quần áo ướt đẫm, khiến hạt đậu nhỏ nhô ra càng rõ ràng, ẩm ướt, gồ ghề, lúc này càng thêm mê hoặc.

Hắn cảm thấy huyết mạch toàn thân đều dồn về một chỗ.

"Tiểu thư? Vương Gia?" Bảo Châu ở bên ngoài nhỏ giọng hô: "Có cần chẩn bị điểm tâm sáng không? Hay là đợi lát nữa..."

"Cút xa chút!

"Tiêu Đạc gào to. Bên ngoài lập tức im lặng. Phượng Loan nằm ở trên giường, mặt đỏ tới mang tai nói không ra lời. Tiêu Đạc nhẹ nhàng kéo nàng lên, ôm vào trong ngực,"Vừa mềm vừa thơm.

"Hắn cúi đầu cười, cúi người hôn từ mang tai đi lên, thùy tai, hai má, sau đó liền chơi trò truy đuổi. Vẫn hôn, vẫn hôn, không ngừng xâm nhập dây dưa, cho đến khi nàng sắp không thở nổi, mới thả nàng ra. Trên tay còn không có ngừng, ở chỗ ẩm ướt chầm chậm nhẹ nhàng xoa nắn. Phượng Loan không ngừng thở,"Đừng, đừng đừng..." Cảm thấy hồn sắp bị hắn hút đi mất rồi, nhưng tình huống bỗng có biến, tay ôm bụng, năn nỉ nói: "Vương Gia, ta, ta đau bụng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!