Chương 35: Nhóm nữ nhân Vương phủ (3)

" Chờ Phượng Trắc phi sinh nhi tử?" Miêu phu nhân 'xoạt' cười, "Có nhanh cũng phải một năm nữa. Vả lại hiện nay Vương Phi đang mang thai, không chắc sẽ là nhi tử."

Chọt vào nha hoàn bên người, "Ngươi yên tâm, chỉ cần không phải Phượng Trắc phi có nhi tử, Vương Phi không có nhi tử, hai người bọn họ cũng sẽ là tỷ muội tốt."

Thúy Tụ gật gật đầu, "Cũng đúng."

" Về phần Tương Trắc Phi." Miêu phu nhân bĩu môi khinh thường,

"Tính tình không ra gì, tuổi còn nhỏ, của cải lại ít, còn không biết sử dụng đầu óc, có thể làm ra được gì? Đừng nhìn trong cung có Cung Tần nương nương, nhưng rốt cuộc vẫn là đang sống cùng chúng ta ở phủ Đoan Vương."

Ngụ ý, Tay Tương Cung tần không dài đến như thế.

"Đúng vậy. "Thúy Tụ đồng ý với phân tích của chủ tử, lại nói: "Hơn nữa, có được hay không còn phải xem ý tứ của Vương Gia." Rồi cảm thấy chua xót thay chủ tử,

"Nam nhân ai không thích trẻ tuổi xinh đẹp? Phượng Trắc phi rất đẹp, còn là do Vương Gia tự mình cứu trở về, tất nhiên không giống với người khác." Càng nói càng thấy nản lòng,

"Ngẫm lại xem, nếu Vương Gia không thích nàng ta, lúc trước khẳng định sẽ không cứu người rồi. Mà hai ngày trước Phượng Trắc phi bị bệnh, Vương Gia còn trông chừng cho nàng ta, cũng không đi nghỉ ngơi ở chỗ cơ thiếp khác, thực sự là..."

"Thôi!" Miêu phu nhân gắt một cái, "Được rồi, nhìn ngươi giống như trời sập vậy đó."

Thúy Tụ thầm nói: "Nô tỳ cũng là lo lắng cho phu nhân mà."

Khóe miệng Miêu phu nhân cong lên, "Người đã đến rồi, lo lắng có ích sao? Chúng ta phải lên tinh thần, tìm cách ứng phó, nên cân nhắc suy nghĩ, trừ bỏ như vậy cũng không thể làm gì khác."

Có chút buồn bực sờ bụng mình, "Số lần Vương Gia tới chỗ của ta mặc dù không nhiều lắm, nhưng..., sao một lần vẫn không mang thai được chứ.

"Nếu có đứa bé thì tốt rồi, bất luận nam hay nữ, tóm lại nửa đời sau còn có chỗ dựa vào. ****** Đến buổi chiều, có quản sự ma ma lại đây xin chỉ thị, nói:"Nhóm nô tỳ theo lệnh Vương Phi nương nương, đến kiểm kê hồi môn của hai vị Trắc phi, từng món ghi vào danh mục, mới có thể nhập vào kho.

"Trắc phi không phải thị thiếp bình thường, không chỉ riêng có tên trên Hoàng thất Ngọc Điệp, còn có cả đồ cưới. Như vậy mang bao nhiêu đồ cưới vào Vương phủ, phải khai ra để đối chứng, bằng không về sau bị thiếu, bị mất, kiếm ai ra tính? Nếu truyền ra Vương Phi âm thầm lấy đồ cưới của Trắc phi, thì khó nghe vô cùng. Phượng Loan ở trong sân nhàn nhã uống trà, cười nói:"Kiểm đi, vất vả cho các ma ma rồi."

Nhóm đầu tiên kiểm kê, có hộp đựng ba mươi vạn lượng ngân phiếu, Khương ma ma nói là hộp không, vì thế được ghi thành 'Một hộp gỗ đàn hương sơn đen.', sau liền bỏ qua.

Khiến cho Phượng Loan trong lòng cười đến không ngừng được.

Nhưng các món đồ cưới khác, vật trang trí, bình phong, lư hương mạ vàng linh tinh, tơ lụa, vàng ngọc châu báu, những thứ này đều là thật, mỗi một thứ đều phải tỉ mỉ miêu tả, miễn cho nhập sai kho.

Từng cái từng cái được nêu ra, sắc mặt quản sự ma ma dần dần thay đổi.

Cừ thật, đây là của hồi môn của Trắc phi sao? Cho dù muốn gả làm Vương Phi nương nương cũng còn dư sức!

Tuy nói đồ cưới chỉ có một trăm lẻ tám rương, không nhiều bằng Vương Phi nương nương một trăm hai mươi tám rương, nhưng trên thực tế là không ít, mà thứ nào cũng quý giá vô cùng.

Chỉ nói một rương bức hoạ cuộn tròn trước mắt, nhìn thì tầm thường, nhưng mở ra mới thấy, không phải cổ họa của người nào đó, mà chính là bút tích của các bậc thầy đương triều, một quyển mỏng manh liền có thể hơn một ngàn lượng bạc!

Nhóm quản sự ma ma trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đều hiểu rõ.

Phượng gia là dựa theo tiêu chuẩn hồi môn của trưởng nữ cho vị Nhị tiểu thư này, không không..., thậm chí còn thương tiếc nàng bị ủy khuất, nên bù vào rất nhiều thứ tốt.

Sau này không có việc gì thì hướng Noãn Hương Ổ đưa vài tin tức, truyền vài lời nói, chỉ cần không đắc tội Vương Phi nương nương, không nợ ân huệ thì không có bất mãn, tốt xấu gì cũng vớt được chút bọt nước.

Phượng Loan hết sức phối hợp với các bà, trước khi đi, mỗi người còn được thưởng hồng bao mười lạng bạc.

Đến khi nhóm quản sự đi qua bên Tương Trắc Phi, chỉ cầm hai lượng bạc khen thưởng, nhất thời cảm thấy thiếu nhiều quá. Mà người ở bên cạnh Tương Trắc Phi lại không hay biết gì, còn tỏ ra điệu bộ rất rộng rãi, thật sự khiến người ta cười chết rồi.

Kỳ thật, nhóm ma ma nội viện khiếp sợ coi như còn ít.

Phòng thu chi ngoại viện phụ trách ghi vào sổ sách đồ hồi môn của Phượng Loan, mới là rất sợ hãi, càng ghi càng chùng tay, quả thực cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ!

Điền sản, bất động sản, cửa hàng, trong số đồ hồi môn của Phượng Trắc phi, tùy tiện lấy ra một chỗ, không những đáng giá, mà có tiền cũng không mua được khu vực tốt như vậy đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!