---- dừng ở đây thôi.
Lòng Phượng Loan như bị nung nấu trong chảo dầu, nóng rực, đau đớn, cơ hồ muốn cất tiếng gọi ra! Nàng không muốn nghe tiếp nữa, sợ nghe nhiều hơn một câu, sẽ nghe được mẫu thân và Đại Bá Phụ nói ra lời âu yếm khó nghe.
Không không không, nàng chua sót tự giễu, có lẽ mình không thể kêu Đại Bá Phụ nữa... mà phải kêu phụ thân rồi.
Đại Bá Phụ là phụ thân của mình.
Ý niệm này chớp mắt xẹt qua trong đầu, nàng rốt cuộc cũng không chịu được, nhịn không nổi, 'oa' một tiếng, không thể kiềm chế nôn ra! Trong bụng nàng giống như dời sông lấp biển, liên tục nôn, liên tục nôn, căn bản ngừng không được.
"Người nào?!"
Phượng Uyên hét lên, sau đó mơ hồ nói một câu, "Ngươi ở lại, đừng nhúc nhích." Ngay sau đó là tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, ông vọt tới, cả kinh nói: "Tiểu Loan?! Ngươi... tại sao ngươi ở đây?
"Chậm rãi thu hồi lại kiếm, hào quang trong mắt nghi ngờ bất định. Chân thị bên trong nghe được câu này, đã đi tới. Phượng Loan quỳ trên mặt đất, nôn liên tục không dừng, cả người run rẩy, vừa sặc lại ho, căn bản không có ngừng lại trả lời, ngay cả nước mắt cũng chảy ra. Cặp mắt xinh đẹp của Chân thị lưu chuyển, kinh ngạc nói:"Ngươi đây là mắc bệnh gì?" Nàng tiến lên một bước, rốt cuộc vẫn không có tới đỡ nữ nhi dậy, mà chỉ đưa cho một cái khăn, "Lau miệng đi, đứng lên lại đây ngồi xuống."
"Ta không cần vật bẩn thỉu của bà!"
Vốn Phượng Loan muốn quay người đi ra, nhưng trước mắt không đi được, hơn nữa mẫu thân vẫn như cũ, một bộ dáng không muốn thân cận, giống như châm thêm dầu vào lửa, "Từ nhỏ đến lớn..." Nàng ngước mặt, nước mắt rơi như mưa, nhìn chằm chằm vào mẫu thân,
"Cho tới bây giờ bà cũng không có ôm ta, chưa từng có! Sợ là cho dù ngay lúc này ta có chết trước mặt bà, bà cũng sẽ không động tay!"
Chân thị vốn đang cúi người đưa khăn, bị nữ nhi nói như vậy, ngược lại chậm rãi đứng thẳng người, "Ai..." Nàng sâu kín thở dài, "Ngươi như vậy là vì muốn được ôm một cái? Hài tử ngốc."
Nhìn nữ nhi nước mắt rơi đầy mặt, và sự thống hận cùng ủy khuất trong mắt nàng, chung quy vẫn nên giải thích một câu, "Vì ta... chán ghét chính mình."
"Đương nhiên bà chán ghét chính mình!"
Phượng Loan giơ tay áo lên chùi nước mắt, hai chân run rầy, chống đầu gối ép mình đứng lên, chỉ vào mẫu thân,
"Bà không tuân thủ nữ tắc! Thực cò lỗi với phụ thân, không..." Lắc đầu liên tục, khóc nói: "Ta không biết, thì ra phụ thân còn không phải là phụ thân."
"..?
"Đôi mắt phượng sáng trong của Chân thị trừng lớn, tràn ngập kinh ngạc. Phượng Uyên lại quát:"Tiểu Loan! Ngươi nói hươu nói vượn gì đó?!"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Phượng Loan khóc đến không thành tiếng, oán hận nói: "Các người một là đại bá, một là đệ tức (em dâu), cô nam quả nữ ở chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ là ta nói xấu các người?"
Tức giận đến ngực phập phồng lên xuống, "Trong ngày thường bày ra gương mặt chính nhân quân tử, ông... muốn ta gọi là Đại Bá Phụ, hay phải kêu phụ thân?!"
Sắc mặt Phượng Uyên u ám giống như trời muốn mưa.
"Ai, xem ra là không dối gạt được." Đột nhiên Chân thị bắt lấy cánh tay ông, trên tay dùng sức, ý bảo không cần nói chuyện, sau đó xoay qua nữ nhi thở dài: "Ngươi đã phát hiện, ta cũng không cần che giấu nữa.
"Ánh mắt Phượng Uyên sáng ngời như điện, nhìn Chân thị, không rõ tại sao nàng lại nói như vậy? Muốn giải thích vài câu với cháu gái, nhưng có một loại sức lực chỉ như tiểu miêu (mèo con), lại nặng tựa ngàn cân, khiến ông không thể động đậy, cuối cùng vẫn giữ im lặng. Chân thị lại nói:"Bất quá ngươi đừng nghĩ loạn, tuy ta thiếu đức hạnh, nhưng ngươi luôn là nữ nhi của cha ngươi." Nàng cười ngân nga, "Ngươi cũng biết, trong mắt phụ thân ngươi chỉ có Cung di nương, chưa bao giờ quan tâm đến mẹ con chúng ta, vì sao ta còn phải lưu luyến ông ta?"
Lời nói phù hợp và chân thật như nhau, "Không bằng vỗ một cái để giải tán, tất cả đều qua đi."
Phượng Loan vẫn không ngừng nghẹn ngào, ánh mắt mập mờ bất định, không biết có nên tin tưởng lời của mẫu thân, còn chưa xác thực. Theo như lời bà nói, bởi vì cha sủng ái Cung di nương và thứ đệ muội, cho nên mới ly tâm, sau đó cùng Đại Bá Phụ qua lại mới tốt hơn.
Cũng đúng, lấy sắc đẹp có một không hai của mẫu thân, trước kia khẳng định cùng phụ thân có một đoạn thời gian ân ái.
Đến khi vì Cung di nương và phụ thân hòa hợp mới xảy ra lạnh nhạc vô tình.
Nhưng nếu trượng phu ái thiếp diệt thê, không phải là nên chèn ép thiếp thất, sử dụng thủ đoạn, lung lạc đem tâm của trượng phu trở về hay sao? Nào có đạo lý vừa cùng người tranh cãi, liền tìm người tư thông?
Ngược lại vừa rồi Đại Bá Phụ phản ứng kịch liệt, xem ra..., ông thật sự không phải là phụ thân của mình?
Nghĩ như vậy, cuối cùng trong lòng cũng thấy dễ chịu một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!