Chương 12: Đoạn Thủy Lưu

"Ca ca to gan quá rồi hả?" Phượng Loan cất cao âm điệu, véo lỗ tai đường ca không tha, tức giận nói:

"Nhờ có muội luôn tin ca, che chở ca, mỗi lần ca ca bị đánh mắng, muội đều chạy tới xin tha cho ca. Chỉ nói tới lần trước, nếu không phải muội cầu xin trước mặt Đại Bá Phụ, chân của ca đã sớm gãy mất rồi."

"Đúng đúng đúng..., ôi, ôi!" Phượng Thế Đạt kêu gào, "Muội muội tốt, lỗ tai của ca sắp đứt a."

Phượng Loan oán hận mắng chửi: "Đứt, vừa vặn đem đi kho ăn."

"Lỗ tai của ca không ăn được đâu, muội muội tốt..." Phượng Thế Đạt vừa kêu gào vừa nói: "Tha cho ca đi! Cẩn thận kẻo đau tay muội, muội muốn đánh để ta cho muội đánh, nhưng nếu lỗ tai bị biến tướng, lộ ra ngoài sẽ khó coi lắm, muội đổi chỗ khác đi."

"Hừ!

"Phượng Loan buông hắn ra, xoay mặt đi, tức giận ngồi trên tảng đá. Phượng Thế Đạt đem những lời tốt đẹp nhất, cầu gia gia (ông nội), cáo nãi nãi (bà nội), không ngừng thở dài,"Ca đúng là đáng chết! Đầu óc hồ đồ không tỉnh táo..." Một mực trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Ca không dám nữa đâu.

"Phượng Loan không thèm để ý tới hắn. Phượng Thế Đạt gấp đến độ vò đầu bức tai, hối hận mình nhất thời hồ đồ, tại sao bị Thành vương mê hoặc, đần độn u mê ưng thuận yêu cày này chứ? Tiểu tử kia đúng là không phải thứ tốt, nói chỉ là chào hỏi, lại lôi kéo muội muội nói nhiều như vậy! Cảm thấy không khỏi nghiến răng tức giận, nhưng trước mắt không thể phân cao thấp với tên Tiêu Trạm, còn chưa dỗ tốt muội muội nữa đây."Tiểu Loan, muội hãy tha cho ca lần này."

Hắn xoa lỗ tai đau nhức, miệng cười lấy lòng, "Muội cũng biết, trong đám huynh đệ ta là người không nên thân nhất, vốn cũng không phải người thông minh." Đột nhiên hắn vỗ mạnh tay,

"Đúng rồi, nhất định là năm đó lão gia và phu nhân dùng hết tinh hoa sinh ra đại ca, nhị ca. Đến lúc sinh ra ta, chỉ còn lại một ít tàn canh thừa thủy (đồ dư thừa), cho nên sinh ta không tốt."

Phượng Loan nghe thấy thật buồn cười, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn sa sầm tức giận.

"A." Phượng Thế Đạt cố ý thở dài thật lâu, "Nói cho cùng, ta cũng chỉ là được đầu thai tốt."

Phượng Loan nghe hắn nói càng lúc càng quá, quay đầu nhìn hắn.

"Tiểu Loan, muội nói xem." Phượng Thế Đạt cười tủm tỉm, ghé tới trước mặt nàng, "Như ca vụng về này nọ, nếu đầu thai vào tiểu môn tiểu hộ sớm đã chết đói, lại cứ còn..." Hắn rung đùi đắc ý, "Không thể tưởng được, không thể tưởng được, chậc chậc, không biết đã tu luyện mấy đời phúc khí."

Giọng điệu thật là khoa trương, vẻ mặt kích động, "Thế nhưng đầu thai trở thành ca ca của Tiểu Loan."

Phượng Loan 'phì' một tiếng, nở nụ cười.

"Cười rồi, cười rồi." Phượng Thế Đạt xoa mồ hôi trên trán, miệng kêu liên hồi "Muội muội tốt", cầu xin tha thứ: "Đừng tức giận nữa nha."

"Sớm nhỉ."

Phượng Loan liếc hắn một cái, nói: "Bụng dạ muội hẹp hòi, lỗ mũi lại to, ít nhất cũng phải tức giận mười ngày nửa tháng, ca cứ chờ xem đi.

"Phượng Thế Đạt nghe lời này của nàng làm sao không hiểu được? Đây coi là muội muội đã có ý bỏ qua. Vội vàng hạ mình cuối thấp đáp:"Đâu có, đâu có. Tiểu Loan còn giận một ngày, ca ca sẽ tự phạt mình một ngày, cho dù một tháng, một năm, cả đời, đều không có vấn đề gì."

"Bậy bạ! Vậy không phải muội bị chọc tức đến bệnh sao?" Phượng Loan chẳng muốn vô cớ gây rối với hắn, ngược lại hỏi: "Tiêu Trạm đáp ứng giúp ca việc gì vậy?"

"Hả?" Phượng Thế Đạt mở to hai mắt, "Hắn nói với muội? Hay tự muội đoán được?" Thấy ánh mắt trong suốt và sắc bén của đường muội, hắn xấu hổ cười, "Thật sự là không giấu được muội cái gì."

Trong lòng hổ thẹn, cuối đầu nói, "Tiêu Trạm nói giúp ta giáo huấn Phạm lão ngũ cho hả giận."

"Ca ca đem chuyện nhà ra nói với hắn?!" Phượng Loan lạnh lùng hỏi.

"Không có, không có." Phượng Thế Đạt xua tay liên tục, "Ca cũng không phải thật sự là tên ngốc, làm sao có thể cái gì cũng nói cho người ngoài nghe? Chỉ nói là Phạm lão ngũ đắc tội với ta, vì là thân thích nên không tiện ra tay, vì vậy..."

"Vì vậy hắn đáp ứng giúp ca hả giận."

Phượng Loan cười lạnh, "Muội biết mà, nếu trong tay Tiêu Trạm không có nhược điểm của ca ca, thì làm sao có thể bán đứng muội." Nhìn ca ca chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,

"Thật sự là không bớt việc! Tìm đại người nào mà không thể giúp ca được chứ? Sao cứ phải cố tình trêu chọc vào Tiêu Trạm làm gì?"

Phượng Thế Đạt vội nói: "Không phải ca đi xin hắn, là mấy hôm trước cùng ngồi uống rượu, ta chỉ nói vài câu, chính hắn bảo nhất định phải giúp ta việc này."

Càng nói đầu cuối càng thấp, "Sau đó... hắn nói lần trước ở trong phủ thấy muội một lần, không biêt có phải duyên phận hay không, muốn cưới muội làm Thành vương phi, nếu có thể gặp mặt tự mình hỏi một tiếng thì tốt rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!